Ta biết cách bịa chuyện để lừa Bùi Vân Xuyên giấu mình đi nuôi, cũng biết cách để một tên thái giám như hắn phải thương hại mình.
Nói cách khác, ta biết cách sinh tồn.
Bùi Vân Xuyên xem ta là bàn đạp để thăng tiến, còn ta xem hắn là nơi trú ẩn tạm thời.
Ban đầu, ta cũng giống như những kẻ chủ tử trong cung xem nô tài như chó, cho rằng đám hoạn quan này a dua nịnh hót, hai mặt, là lũ ngu xuẩn tham sống sợ chết, có thể lợi dụng thì cứ việc lợi dụng, hết giá trị thì vứt bỏ.
Ta cùng với những người khác đứng trên vị trí cao để phán xét đám hoạn quan, gần như mặc định rằng bọn họ không xứng đáng làm người, chẳng còn chút tôn nghiêm và tín nghĩa nào.
Thực ra, khi đó ta rất chán ghét Bùi Vân Xuyên, nhưng rời khỏi hắn ta lại không thể sống.
Ta trời sinh đã thông minh và kiêu ngạo, nhưng ta chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, luôn dùng ánh mắt của một người ngoài cuộc để nhìn tên nô tài ngày đêm bên cạnh mình.
Hắn là một kẻ tiểu nhân vô dụng, gió chiều nào che chiều ấy, chẳng có chút cốt khí, bị đánh bị phạt thì luôn lén lút lau nước mắt, vừa khóc vừa lén lút nói lời cay nghiệt.
Trước mặt người khác và sau lưng người khác, hắn lại càng tỏ ra hai mặt.
Trước mặt đám thái giám nhỏ tuổi hơn thì tác oai tác phúc, nhưng lại quen thói nịnh bợ những kẻ có chức vị cao hơn hắn.
Một tên nô tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-tinh-mat-y/3742172/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.