Nhân gian phồn thịnh, thiên hạ thái bình. 
Giữa ba giới Nhân, Yêu, Ma cũng không xảy ra xung đột đáng kể nào, giới Tu Chân sóng yên bể lặng. 
Tình hình thế này, các vị tiên nhân cũng tranh thủ hàn huyên lúc rỗi việc. 
Các tiên ông, tiên bà tụm năm tụm ba tụ tập lại, bàn từ chuyện biến hóa Tiên giới trăm ngàn vạn năm trước, bàn sang việc Tam giới, rồi bàn tới những việc gần đây. 
Trong chúng tiên, lại có ngoại lệ. 
Người nọ nằm trên một khối bạch ngọc óng ánh, tóc đen hờ hững xõa xuống, che khuất một nửa tuấn nhan, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang say giấc. 
Tất Cảnh không có lòng dạ tán dóc, nhưng khổ nỗi, những người này cứ thích kéo y vào buôn chuyện. 
Y không thắng nổi sức ép của bọn họ, chỉ đành đến góp mặt cho có lệ. 
Y đang say giấc nồng, trong cõi mộng, Nhạc Chí khoác một làn lụa trắng mỏng mong manh, gương mặt tươi cười hướng về phía y. 
Hắn chầm chậm bước đến, trút bỏ lớp áo. 
Xuân sắc vô biên. 
Tiếc rằng lúc tỉnh lại, cảnh đẹp chớp mắt biến tan, bên tai ong ong những lời bông phèn. 
Sắc mặt Tất Cảnh vặn vẹo. 
Chỉ cần ngủ thêm một chút là có thể cởi trọn manh áo kia rồi. 
Tiếc ơi là tiếc! 
Sau lúc đăng tiên là năm tháng vô biên, nên tiên tử cũng lắm khi nhàm chán. 
“Tất tiên hữu này, nhắc đến những tu giả đăng tiên gần đây, ta sực nhớ đến một người.” Tiên nữ ngồi gần Tất Cảnh nhất nói với y. 
Tất Cảnh ơ hờ nhìn nàng, dĩ nhiên chẳng mấy hứng thú. 
“Người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-the-nao-bat-lay-nam-than-dai-nhan/1017666/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.