Nhạc Chí lẳng lặng nhìn Kỷ Nhược, nhìn một lúc lâu, đột nhiên cười khẽ: “Cô là đồ đại ngốc.”
Nói xong, hắn bèn đưa viên đan dược đến bên miệng Kỷ Nhược, bi thương trong mắt nàng dần tan, rầu rầu nhìn hắn, mở miệng ngậm lấy nó.
Kỷ Nhược nhai hai lần, rồi nuốt nó vào.
“Vừa ngốc vừa lười, Mục Sân thật đáng thương.” Hắn nói như cảm thán.
“Được bà mi thích thì đáng thương chỗ nào hả?” Cô nàng trừng mắt nhìn hắn.
Ánh sáng Thần mộc chiếu lan đến bên người Nhạc Chí, linh khí cuồn cuộn không ngừng vây lấy họ.
Một lồng khí bao bọc lấy Nhạc Chí, sau đó tách khỏi mặt đất, nâng hắn lên không trung.
Kỷ Nhược cũng hệt như thế.
Ban đầu Nhạc Chí còn có thể thấy Kỷ Nhược, trông cô nàng cực kỳ hoảng hốt, hắn trấn an: “Thời cơ đã đến, tranh thủ bồi bổ đan nguyên đi.”
Cô gái hoang mang nhìn hắn. Dường như mỗi lồng khí là một không gian độc lập, có lẽ nàng không nghe được lời hắn.
Nhạc Chí không nói nữa, chỉ mỉm cười nhìn nàng.
Kỷ Nhược cũng cười tươi rói nhìn hắn.
Rồi sau đó, không thấy được cảnh bên ngoài nữa.
Nhạc Chí ngồi bên trong, thả lỏng linh căn, chậm rãi hấp thu linh khí vào căn cốt.
Bỗng một vầng hào quang không biết từ đâu xuất hiện, bao lấy hắn bên trong.
Nhạc Chí ngẩng lên, thấy một luồng ánh sáng từ khoảng không trên đỉnh đầu rọi xuống, cao tít vòi vọi. Khi ánh sáng bao phủ lấy Nhạc Chí, hắn cảm thấy chân khí quanh mình càng lúc càng nồng đậm, thân thể dần nhẹ hẫng, mọi trói buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-the-nao-bat-lay-nam-than-dai-nhan/1017661/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.