Đài Đăng Tiên, thành Quy Tiên. 
Vào khoảnh khắc Mục Sân xuất hiện, người bên cạnh đột ngột níu chặt cánh tay Nhạc Chí. 
Hắn quay đầu lại nhìn Kỷ Nhược, gương mặt nhỏ nhắn của nàng co rúm, hai mắt trân trân dõi theo người trên đài Đăng Tiên kia. 
Tiếc là giữa biển người mênh mông cách trở, dù ánh mắt Kỷ Nhược nóng rực cách mấy, Mục Sân vẫn không thể nhìn thấy nàng trong đám đông nghìn nghịt này. 
Lại nói đến người đàn ông đứng khoanh tay trên đài Đăng Tiên kia, dù người dưới đài vây xem đông như kiến cỏ, y vẫn chẳng mảy may thể hiện cảm xúc gì, ánh mắt cứ lững lờ trôi giữa chốn hư không, như thể không gì lọt vào mắt y được. 
Mục Sân một lòng hướng đạo, người trên đời trong mắt y chắc chẳng hơn gì cỏ cây. 
Không biết có phải hắn cũng là một trong số cây cỏ đó hay không. 
Tay Kỷ Nhược nắm càng lúc càng chặt, Nhạc Chí lại nghĩ, ít nhất cô gái này cũng không phải là cỏ cây. Nhớ đến biểu hiện khi xưa của Mục Sân, hẳn là y cũng có tình cảm với nàng, chỉ là cái tình dành cho nàng không hơn được cái tâm dành cho đạo mà thôi. 
Trong hư không, một người cưỡi mây vượt gió lướt đến. 
Người nọ vận một bộ trường bào tay dài, tóc đen như mực, khuôn mặt có vẻ trầm tĩnh lãnh đạm. 
Thấy người nọ, Mục Sân hơi cúi người, hành một lễ. 
Người có thể khiến Mục Chân nhân sắp phi thăng phải hành lễ, tuy không biết là ai, nhưng chỉ cần hơi ngẫm nghĩ là có thể đoán được thân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-the-nao-bat-lay-nam-than-dai-nhan/1017659/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.