Tất Cảnh ngụy trang quá tài tình, từ thân hình, dáng điệu, đến cả giọng nói, gần như không chê vào đâu được. 
Tấm lưng lòm khòm chẳng còn chút bóng dáng cao ngạo ngày xưa, điệu bộ và giọng nói cũng che đậy con người thật. 
Y vốn là chủ nhân Yêu giới, trong người chảy huyết mạch thần thú, thân phận tôn quý đến nhường nào, kiêu hãnh cũng là lẽ thường. Kiêu hãnh như Yêu Chủ, sao có thể tự biến mình thành bộ dạng thấp kém như thế chứ? 
Nên khi ở núi Tiểu Trọng, dù Nhạc Chí đã lờ mờ đoán được, nhưng vẫn không dám khẳng định. Không phải vì hắn không hiểu Tất Cảnh, mà vì hắn quá hiểu y. 
Nếu trước đây chỉ là ôm ấp hoài nghi, lặng lẽ chờ y tự mình thú nhận, thì sau hai ngày tiếp xúc thân cận, lòng hắn đã chắc chắn. 
Chỉ là người ta vẫn giả ngơ. 
Y giả vờ, hắn lại không thể giả vịt theo y. 
Nhạc Chí nói xong, lạnh lùng nhìn Tất Cảnh. 
Người nằm trên mặt đất đột nhiên ôm lấy bụng, thân thể co quặp thành một khối, trông rất đau đớn. 
Đôi mắt đen nhánh của y rưng rưng nhìn Nhạc Chí, trông rất tội nghiệp. 
Hắn vẫn giữ vẻ mặt vô tình: “Tiếp tục đi.” 
Người đó đột nhiên cứng đờ, cơ thể run lẩy bẩy, rồi im bặt như phỗng. 
“Tất Cảnh?” Hắn gọi một tiếng thăm dò. 
Y vẫn không nhúc nhích. 
Nhạc Chí nửa tin nửa ngờ ngồi xổm xuống, đẩy nhẹ cánh tay y, cánh tay đó vô lực buông thõng. 
Hắn vén tóc y ra, đôi mắt y nhắm nghiền, mảng da thịt lộ ra giờ đã trắng bệch. 
Hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-the-nao-bat-lay-nam-than-dai-nhan/1017653/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.