Năm đó, Nhạc Chí muốn giao vật này cho Tất Cảnh. 
Tiếc là Tất Cảnh không nhận, chỉ có hắn một mình đơn phương. 
Nhạc Chí kinh hãi, cúi người muốn nhặt lấy ngọc bội. Không ngờ hắn còn chưa đến gần, đã bị một luồng sức mạnh khiếp người đẩy ngã ra, “ầm” một tiếng, đụng vào trên thân cây Bích Tần, cú tông mạnh này làm hắn tối sầm mặt mũi. 
Khi hắn hoàn hồn, mảnh ngọc đó đã nằm trong tay Tất Cảnh. Y cầm ngọc trên tay, sắc mặt lạnh lẽo. 
“Ngọc bội này lấy từ đâu hả?” Y hỏi, ánh mắt hung hãn rợn người. 
“Nhặt được thôi.” Nhạc Chí đáp. 
“Nhặt ở đâu?” Giọng y càng lúc càng giá rét. 
“Tại hạ ra ngoài du ngoạn, thấy ngọc này là bảo vật nên nhặt về. Yêu Chủ nhận ra nó sao?” Nhạc Chí hỏi, biểu tình trên mặt vẫn bình thản như trước, nhưng tay lại siết chặt thành đấm. 
Tất Cảnh không đáp lại, vẫn nhìn đăm đăm vào mảnh ngọc, cảm xúc trên mặt biến hóa liên tục. 
Nhạc Chí đợi cơn đau nhức trên người từ từ giảm bớt, mới gắng gượng đứng lên, đi đến trước mặt y: “Yêu Chủ, ngài muốn đoạt pháp bảo của tại hạ sao?” 
Thấy y không nói năng gì, hắn bỗng cảm thấy bồn chồn. 
Nhạc Chí đã đeo ngọc này được mấy trăm năm, trước đây hắn cho Tất Cảnh vì sợ khi đầu thai chuyển thế không tìm được y. Hiện nay ký ức của hắn vẫn tồn tại, nên lại không muốn giao cho y nữa. 
Vì ngọc này vốn là y cho hắn. 
“Yêu Chủ đại nhân?” 
“Tất Cảnh!” 
Tất Cảnh vẫn cứ lặng thinh, Nhạc Chí bèn giơ tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-the-nao-bat-lay-nam-than-dai-nhan/1017616/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.