Đó chính là người đã lâu không gặp, Thẩm Mạn.
Y vẫn vận một thân áo trắng, ở trong hoang mạc mà không vương một hạt bụi.
Nhạc Chí lẳng lặng nhìn áo quần của mình, thấy toàn bụi đất. Bên trong hoang mạc bụi bay mù mịt, để không bị bẩn, chỉ có một cách là dùng linh lực tạo ra một lồng khí bao quanh người.
Nhập định là thời khắc quan trọng trong việc tu luyện, không thể bị quấy nhiễu. Nhạc Chí đứng tại chỗ, nhìn Tất Phương điểu cảnh cáo, không cho nó làm ồn.
Hắn phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy toàn cát vàng.
Hắn bèn tìm một chỗ ngồi xuống, chờ Thẩm Mạn thoát khỏi trạng thái thiền định.
Qua một lúc lâu, khi Nhạc Chí ngỡ rằng mình sắp bị hơi nóng hun cho ngất xỉu, cuối cùng Thẩm Mạn cũng mở mắt. Lúc nhìn thấy hắn, ánh mắt y thoáng hiện vẻ vui mừng, rồi vụt tan trong chớp mắt.
Ngay cả người ngồi đối diện y là Nhạc Chí cũng không phát hiện ra điều đó.
Hắn đi đến bên Thẩm Mạn.
“Đệ đến đây làm gì vậy?” Y hỏi.
Nhạc Chí chỉ vào bên cạnh y, bảo: “Cỏ Nhập Hư để luyện đan, chỉ Trăm Vô động phủ này mới có.”
Thẩm Mạn cẩn thận bứng nhánh cỏ Nhập Hư lên, đưa cho hắn.
Nhạc Chí nhận lấy, rồi tò mò hỏi: “Sao huynh lại ở nơi này?”
“Người tu đạo cần rèn định lực, Trăm Vô động phủ là nơi thích hợp nhất để luyện định lực.”
Hóa ra là vì tu luyện.
Nhạc Chí ngồi xuống bên người Thẩm Mạn, hai người sóng vai nhìn về phương xa.
Mặt trời chói chang, mồ hôi tuôn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-the-nao-bat-lay-nam-than-dai-nhan/1017610/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.