Lúc bế quan tu luyện, Nhạc Chí không mang nhiều hành trang.
Ngoài một quyển “Đan thuật”, một lò luyện đan, một ít quần áo ra, thì không còn gì nữa.
Mà hành trang của Thẩm Mạn lại còn ít ỏi hơn, y chỉ mang theo một thanh kiếm.
“Sáu tháng lận đấy, lẽ nào huynh không định tắm rửa hay sao?”
Những lời này là Nhạc Chí cố ý nói với Thẩm Mạn trước mặt Lâm Khinh Ngôn.
Thẩm Mạn chỉ thờ ơ liếc hắn, không buồn đáp lại.
“Đạo thuật của sư huynh đã vào giai đoạn Kết Đan, cơ thể rất ít bị nhiễm bẩn, đừng nói nửa năm, ngay cả khi mười năm không tắm vẫn sạch sẽ như thường.” Lâm Khinh Ngôn nói xong, liếc mắt nhìn Nhạc Chí một cách khinh thường, giống như đang chê cười hắn chẳng biết gì.
“…” Tất Cảnh đã luyện đến Nguyên Anh mà vẫn cứ ngày ngày tắm gội đó thôi. Nghĩ đến Tất Cảnh, ánh mắt Nhạc Chí ảm đạm hẳn. Một lúc sau, hắn tự nhắc mình phải nói năng thận trọng hơn.
Sáu tháng không thể gặp mặt, dĩ nhiên Lâm Khinh Ngôn lưu luyến không rời, một mực theo tiễn đến trước núi.
Nhìn hai người nọ thầm thì to nhỏ phải tầm nửa canh giờ, Nhạc Chí không nhịn được mà ngáp một cái. Đương nhiên phần lớn thời gian đều là Lâm Khinh Ngôn nói, Thẩm Mạn nghe, chốc chốc gật gật đầu.
Phía sau núi là một vùng hoang dã nhưng dồi dào linh khí. Nam Ngọc Chân nhân đã lập kết giới ở lối vào núi, trong sáu tháng này sẽ không ai xâm nhập được.
Hẳn ngài đã biết việc Thẩm Mạn bị đánh lén, nhưng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-the-nao-bat-lay-nam-than-dai-nhan/1017602/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.