Sắc mặt Nhạc Chí dần dần cứng đờ lại.
Mãi một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng, nhưng giọng nói lại ứa nỗi nghẹn ngào.
“Người chết rồi như đèn đã tắt, ký ức tiêu tan, ta sợ khi đó không thể nhớ được người.”
Hắn mở to hai mắt đau đáu nhìn Tất Cảnh, dường như sắp rơi lệ, vẻ mặt bi thương sầu thảm.
Tất Cảnh hững hờ liếc hắn, rồi rút bàn tay đang đặt trên đầu hắn lại: “Thế thì thôi vậy.”
Đại điện đột nhiên im bặt, dường như nghe được cả tiếng hít thở.
Lúc Nhạc Chí ngẩng đầu lên, nụ cười lại nở trên mặt hắn, như thể vẻ yếu ớt vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Được thôi, vậy thì ta chết, chờ khi chuyển thế đầu thai sẽ lại đến tìm người.”
Nhạc Chí cười xán lạn, trong hai mắt cũng lấp lánh ánh sáng.
Tất Cảnh vẫn nhìn thẳng vào vách tường trước mắt, cũng không buồn liếc mắt nhìn hắn dù chỉ một lần.
Nhạc Chí tháo một mảnh ngọc bội từ trên cổ xuống, ngọc này trong trẻo long lanh, lấp lánh ánh sáng, không giống một mảnh ngọc bình thường. Nhạc Chí là người tu tiên, ngọc này đã được hắn mang trên người từ rất lâu, cũng hấp thụ một phần linh khí của hắn.
Hắn ấn ngọc bội vào trong tay Tất Cảnh.
“Đợi ta chuyển thế, sẽ theo ngọc này đến tìm người.”
Hắn thấy Tất Cảnh tuy không nhận lấy ngọc, nhưng cũng không nói gì, xem như y đồng ý.
Tất Cảnh không cự tuyệt, tức trong lòng y vẫn có hắn.
Chỉ cần trong lòng y có hắn, Nhạc Chí không sợ nữa. Dù có chết, cũng có thể xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-the-nao-bat-lay-nam-than-dai-nhan/1017599/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.