Sau khi cầu trên không bị phá hủy, Triệu Khải cũng mất đi đặc quyền được ra vào đại nội bất kể ngày đêm. Không chỉ như vậy, Triệu Hoàn cũng hạn chế số lần và thời gian vào Long Đức cung thỉnh an Phụ hoàng của y. Cơ hội gặp mặt giữa y và Nhu Phúc, Anh Phất cũng càng ngày càng ít.
Đầu Xuân Tĩnh Khang năm đầu tiên, thời tiết thay đổi thất thường, Nhu Phúc không cẩn thận bị nhiễm phong hàn. Triệu Cát rất quan tâm, lệnh cho Anh Phất hàng ngày vào cung Long Đức bẩm báo tình hình bệnh tật của Nhu Phúc với Thái thượng hoàng. Buổi chiều một ngày kia, Triệu Cát đang hỏi thăm tình hình ốm bệnh của Nhu Phúc, lại nhìn thấy mẫu thân của Triệu Cấu Vi Uyển dung còn chưa sai người thông báo đã xông vào.
Bà quỳ sụp xuống dưới chân Triệu Cát, khóc không thành tiếng nói: "Thượng hoàng, quan gia mệnh Cấu Nhi đi sứ Kim làm con tin, thế nhưng Cấu Nhi tuổi tác còn nhỏ, sao có thể gánh vác được trọng trách này? Thần thiếp chỉ có một đứa con trai là nó, không cầu mong nó hơn người xuất chúng, chỉ hi vọng có thể một đời bình an. Cầu xin Thượng hoàng xin quan gia thu hồi thành mệnh, đừng để Cấu Nhi mạo hiểm tính mạng đi tới trại Kim."
Anh Phất đã nghe nói việc Hoàng thượng phái thân vương đi sứ trại Kim, thế nhưng lúc này mới biết người bị chọn trúng chẳng ngờ lại là Khang vương Triệu Cấu. Giữa lúc kinh ngạc, lại nhìn thấy thần sắc bi thương của Vi Uyển dung, dường như cũng bị cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2916155/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.