Nhu Phúc ngồi trên tảng đá bên dưới gốc liễu, trên đùi đặt một quyển sách. Nàng cúi đầu chăm chú đọc, thần sắc êm đềm như nước. Mùa Xuân, bầu trời trong xanh, cành lá khẽ khàng lay động trong ánh nắng vàng nhạt, hoa rơi như tuyết, nhẹ nhàng đậu lên bờ vai nàng. Mà nàng không hề hay biết, chỉ chăm chú đọc sách, nếu có bông hoa nào rơi xuống trang giấy cũng sẽ nhanh chóng phủi đi, không để nó nằm đó thêm một khắc nào.
Ngày Xuân tươi đẹp, giai nhân thanh lệ, đẹp tựa một bức tranh. Tông Tuyển đứng trong hành lang phía xa, mỉm cười, thế nhưng không phải bởi quang cảnh này, mà bởi nghĩ tới cuốn sách trong tay nàng, nội dung hẳn là quá nặng nề so với cảnh sắc hiện tại.
Cuối cùng cũng lật qua trang cuối cùng, nàng ngước mắt nhìn vô định nhìn về phía xa, thở dài thườn thượt, không rõ lại bị câu chuyện diệt vong của triều đại nào nhắc nhớ tới việc buồn của quốc gia mình.
Y tiến về phía nàng. Rất nhanh nàng đã cảm nhận được sự xâm phạm về khoảng cách của y, cảnh giác quay đầu sang nhìn, những chiếc gai vô hình tức thì dựng ngược lên.
Y thường vào những lúc thế này đi tới nói cho nàng tin tức quân Tống thất bại rút lui, bởi thế nàng hiện giờ đang nhíu mày, bất giác nắm chặt cuốn sách trong tay, bộ não nhỏ đáng yêu có lẽ đang điên cuồng hoạt động, giúp cửu ca của nàng tìm ra một lý do vừa hợp lý vừa không mất mặt cho việc bại trận, ra sức tìm cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2915961/quyen-11-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.