"Vậy thì có sao?" Tông Tuyển nói, không hề né tránh đôi mắt rưng rưng ánh lệ của Nhu Phúc: "Thậm chí ta còn không phải người đầu tiên nạp nàng ấy. Ta cũng đã sớm nói với nàng, nàng sẽ không phải là nữ nhân duy nhất của ta."
Phẫn nộ, Nhu Phúc giơ tay quạt về phía khuôn mặt y. Một tiếng "bốp" giòn giã vang lên, tiếng trái tim vỡ vụn lặng lẽ ẩn bên dưới. Nhu Phúc thu tay về, quật cường hếch mặt nhìn y. Trên gò má Tông Tuyển lưu lại một mảng đỏ kì lạ, giống như dấu vết bị bỏng.
Ánh mắt y toát lên vẻ kinh ngạc xen lẫn chút phiền muộn, thế nhưng lại nhanh chóng bình ổn, vẫn đứng vững tại chỗ cũ, chỉ im lặng.
Là Hiền Phúc xông lên, giữ chặt lấy tay Nhu Phúc, chắn giữa nàng và Tông Tuyển, kinh hãi nói: "Tỷ tỷ, tỷ làm gì thế? Không được phép vô lễ với Bát thái tử."
Nhu Phúc quay sang nhìn Hiền Phúc, kéo tay áo lau lệ, gắng sức khiến bản thân bình tĩnh lại đôi chút, lại dịu dàng nói với muội muội: "Kim Nhi, có tỷ tỷ ở đây, nhất định sẽ không cho phép hắn làm tổn hại tới muội chút xíu nào nữa."
"Tỷ tỷ nghĩ nhiều rồi." Hiền Phúc đột nhiên mỉm cười: "Bát thái tử là người tốt hiếm có ở Kim quốc, chàng chưa làm hại muội, cũng sẽ không làm hại muội. Tỷ tỷ được vào phủ chàng sớm như vậy, quả thực là may mắn. Mà Kim Nhi có thể gặp được chàng, cũng là vạn hạnh. Về sau tỷ muội chúng ta có thể bên chàng lâu dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2915933/quyen-12-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.