"Bát thái tử không biết sao? Tiểu phu nhân đã có thai gần hai tháng, thế nhưng hiện giờ... thai khí đã không còn nữa." Lang trung được mời tới sau khi cẩn thận chẩn đoán hồi lâu, cuối cùng cũng tuyên bố kết quả này với Tông Tuyển.
Tông Tuyển im lặng một lúc, sau đó phất tay để y rời đi, quay đầu lại nhìn Nhu Phúc. Lúc này nàng chỉ mặc một tầng áo đơn nằm trên giường, y phục trắng xóa, chút huyết sắc cuối cùng trên môi tan biến, tái nhợt yếu ớt nghiêng người dựa vào gối, sắc mặt lạnh lùng như sương, mong manh như một bông tuyết ngày Xuân bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến bên dưới lớp chăn.
Y tiến lại gần, đứng bên cạnh nàng, hỏi: "Vì sao không nói cho ta?"
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, vừa chạm mắt y đôi mắt đã phát ra ánh sáng lạnh lẽo: "Ta vốn dĩ không hề muốn có đứa bé này." Nàng nhìn y chằm chằm nghiến răng nói: "Ta thà chết cũng sẽ không sinh ra đứa bé có huyết thống của giặc Kim!"
"Vì sao nàng phải quật cường như vậy." Tông Tuyển ngồi xuống bên cạnh nàng, buồn bã cười, muốn vuốt ve khuôn mặt nàng: "Hiện giờ đối với nàng nước mắt có lợi hơn sự hờn giận vô cớ."
Nàng kinh ngạc ngồi dậy, liều mạng rúc vào trong không cho Tông Tuyển lại gần, tức giận mắng: "Cách ta xa một chút!...Ta vốn dĩ không hề muốn có đứa bé này, ta không muốn đứa con của ngươi! Từ ngày biết có nó, ta đã không ngừng nghĩ cách làm thế nào để ngăn cản nó chào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2915932/quyen-12-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.