Cưỡi ngựa về tới phủ, đã là canh ba. Rẽ qua khúc ngoặt cuối cùng, trông thấy cửa chính vương phủ đang hé mở, ánh sáng màu cam từ mấy ngọn đèn lồng tỏa xuống nền tuyết trắng. Một nữ tử lặng lẽ đứng trong tiếng đồng hồ nước tí tách, vạt áo sau dài quét đất, chiếc váy xanh nhạt nhìn như một đóa sen tuyết.
Trông thấy y, nàng mỉm cười, vẫn đứng ở chỗ cũ, đợi y tới gần.
Y xuống ngựa trước cổng, hỏi: "Nàng đang chờ ta?"
Nàng cười nhạt cúi đầu: "Thiếp nghe thấy tiếng vó ngựa."
Cảm thấy trong lòng ấm áp, y một tay dắt ngựa, một tay ôm lấy vòng eo bé nhỏ của nàng, giọng nói bất giác trở nên ôn hòa khác thường: "Chúng ta đi vào, Xuyên Châu."
Năm Thiên Hội thứ mười bốn, Thái hoàng thái hậu Hột Thạch Liệt thị hoăng. Sau một đời bão tố phong ba, người phụ nữ hiền đức mẫn tiệp này yên giấc ngàn thu tại Khánh Nguyên cung. Trước lúc lâm chung, bà từng nói với Tông Tuyển hầu trước giường bệnh: "Mấy đế cơ Nam triều đó phần đa đều ôm oán hận trong lòng, không phải người tốt đẹp gì. Ba vị có liên quan tới con, Hiền Phúc chết rồi, Ninh Phúc và Nhu Phúc đi rồi, như vậy rất tốt. Chết rồi, con đừng quan tâm nữa. Đi rồi, con đừng tìm lại nữa. Bất luận là Nhu Phúc hay Ninh Phúc, nếu đời này không còn gặp mặt, mới là may mắn đối với con."
Khi ấy Tông Tuyển cho rằng khả năng gặp lại bọn họ mong manh vô cùng, bởi thế y chỉ cười cho qua: "Mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2915918/quyen-12-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.