Một tiếng trống vang lên khiến phồn hoa đứt đoạn. Cuộc đời của Vi thị bởi biến cố Tĩnh Khang mà bị bẻ gãy thành hai phần hoàn toàn khác nhau.
Trước đây, bà chỉ là một nữ tử bé nhỏ vô cùng trong chốn thâm cung, việc thường làm nhất chính là hồi tưởng và mong chờ sự săn sóc của đấng phu quân Hoàng đế dưới trăng trước hoa. Thế nhưng chí ít bà vẫn có được vinh quang do thân phận hậu phi đem lại. Nam tử phong lưu vô ngần ấy là phu quân của bà, bà bầu bạn bên cạnh đấng quân vương, hơn nữa còn có được vinh dự sinh ra một đứa con trai mang huyết mạch cao quý của ông.
Bà từng cảm thấy may mắn vì ân trạch Triệu Cát thi thoảng ban phát cho mình, bởi chút tình ý ấm áp này mà sự đợi chờ đau khổ cũng xem như một loại hạnh phúc.
Nào ngờ hết thảy bất ngờ đảo lộn. Khi lính Kim cầm đao kiếm xông vào cung thất của bà, bà giống như mất nơi đặt chân, hốt hoảng làm đứt mấy sợi dây đàn.
Kí ức về nỗi nhục Tĩnh Khang bắt đầu từ ngày bà bị áp giải ra khỏi thành Biện Kinh, tới trại Thanh Thành, Lưu Gia Tự nơi quân Kim đóng quân. Vừa vào trong trại, đã trông thấy phía trước trướng lớn của chủ soái Hoàn Nhan Tông Vọng có cắm mấy cây cọc sắt, trên cọc là ba nữ tử lõa thể. Bọn họ tắt thở đã lâu, thế nhưng máu vẫn không ngừng từ vết thương trên cơ thể chảy xuống, đọng thành vũng lớn bên dưới chân cọc.
Đỏ. Đỏ. Đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2915888/quyen-13-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.