8 giờ 30 tối, Kinh Hồng nhìn đồng hồ sau khi kết thúc cuộc họp video cuối cùng với đối tác, biết đã đến lúc phải ra về. Anh hẹn với Chu Sưởng lúc 9 giờ.
Tối nay đến nhà Chu Sưởng, Kinh Hồng không bảo tài xế đợi mà định tự mình lái xe tới đó.
Sau khi tắt máy tính, Kinh Hồng đứng dậy, thu dọn bàn làm việc, cuối cùng lấy chìa khóa và điện thoại, vừa đi vừa bật màn hình điện thoại lên thì thấy tin nhắn của Chu Sưởng: [Bây giờ tôi đang ở dưới cao ốc Phiếm Hải, chiếc Phantom ấy.]
“...” Kinh Hồn gõ ngón tay lên màn hình: [Sao anh lại ở đây?]
Chu Sưởng trả lời: [Địa chỉ trên GPS sai, khó tìm.]
Kinh Hồng nhếch khóe miệng, trực tiếp gửi tin nhắn thoại: “Thế thì phải nói Bành Chính rồi? Bản đồ gì, ngay cả nhà sếp Chu nhỏ chúng ta cũng không chỉ ra được. Còn ra gì nữa.”
Bành Chính, CEO của Hành Viễn trong Big Four, Hành Viễn hiện là công ty bản đồ trực tuyến lớn nhất Trung Quốc.
Thấy Kinh Hồng có thời gian, Chu Sưởng cũng nhắn thoại. Kinh Hồng bật lên, giọng nói tùy ý của Chu Sưởng lập tức vang lên: “Nhanh lên nào sếp Kinh nhỏ của tôi, sắp bị dán vé phạt rồi.”
Kinh Hồng lại nhấn nút “ghi âm”: “Không chịu nói trước, có thể vào bãi đậu xe.”
“Không dám.” Khi không làm việc, Chu Sưởng thường hơi bất cần đời: “Giờ này mà đợi sếp Kinh ở bãi đậu xe, sợ sếp Kinh sẽ bị bàn tán đấy.”
Kinh Hồng vừa bước vào thang máy vừa hỏi: “Bàn tán cái gì?”
“Phản bội tổ chức, bán đứng cách mạng.” Chu Sưởng nói thêm: “Ngấm ngầm thông đồng với Chu Sưởng, câu kết làm bậy, ăn cánh với nhau, cùng làm việc xấu.”
Không hiểu sao Kinh Hồng luôn cảm thấy, những câu từ “ngấm ngầm thông đồng, câu kết làm bậy, ăn cánh với nhau, cùng làm việc xấu” kia qua miệng Chu Sưởng lại nhuốm đầy sắc thái khiêu dâm, nhất là bốn chữ cuối cùng.
Nhưng anh lại mỉm cười, dùng đến một thành ngữ không quá phù hợp: “Sao nào, chẳng lẽ người của Phiếm Hải sẽ yêu cầu tôi quân pháp bất vị thân?”
“Được đấy, diệt luôn đi.” Chu Sưởng nói thêm: “Làm thân được một ngày, bị diệt trừ cũng đáng.”
Trong lúc nói chuyện, Kinh Hồng đi ra khỏi trụ sở Phiếm Hải, nhìn thấy chiếc Rolls-Royce của Chu Sưởng ở ven đường.
Kinh Hồng kéo cửa xe nhưng không được, Chu Sưởng mở khóa xe, anh ngồi vào ghế phụ của xe.
Kinh Hồng nói: “Đi thôi, đi uống rượu nào.” Anh bắt chước giọng điệu của Chu Sưởng: “Đi nhanh đi, không lại bị phạt bây giờ.”
Chu Sưởng mỉm cười, hạ phanh tay, bật xi nhan, liếc nhìn kính chiếu hậu, một tay vuốt nhẹ vô lăng, chiếc xe từ từ hòa vào dòng xe cộ.
Chu Sưởng khi lái xe vẫn là phong cách thường ngày, trông rất tập trung. Vì tư thế mà lớp vải quần trên đùi căng chặt, cơ bắp săn chắc hiển hiện.
Kinh Hồng hôm nay thực sự rất bình tĩnh. Anh bình tĩnh làm việc, bình tĩnh ra ngoài, bình tĩnh lên xe, không có nhiều thay đổi về mặt cảm xúc.
Đến nhà Chu Sưởng, Kinh Hồng xem số nhà, tra trên ứng dụng bản đồ rồi nói: “Thôi đi, oan cho Bành Chính quá rồi, bản đồ của người ta có vấn đề đâu.”
Chu Sưởng cười nhìn anh: “Sếp Kinh thật khó lừa gạt, về sau tôi phải cẩn thận hơn.”
Chu Sưởng ở trong một biệt thự.
Căn nhà này thực chất không lớn, cách Thanh Huy cũng không xa, Kinh Hồng biết Chu Sưởng chắc chắn có một ngôi nhà lớn hơn trên núi.
Nhà Chu Sưởng tuy không lớn nhưng rất mới.
Bên trong cửa biệt thự là một khoảng thông tầng lộ thiên trồng cây khá phổ biến ở các nước Âu Mỹ ngày nay, tương đương với một giếng trời, hai bên trái phải có phòng khách và phòng sinh hoạt, trong nữa hình như còn có phòng tập thể dục, thư viện, phòng chiếu phim, hầm rượu các loại. Tầng hai, bao quanh cái cây ở giếng trời là hành lang thông 360 độ, mái vòm có thể kéo ra che, đi sâu vào trong hành lang là các phòng chức năng chính như phòng ngủ master và phòng làm việc.
Kinh Hồng bước vào cửa, thản nhiên cởi giày da rồi bước vào.
Đi được hai bước thì không thấy Chu Sưởng, Kinh Hồng quay lại, đúng lúc thấy hắn đang khom lưng xuống. Chu Sưởng thong thả dùng hai ngón tay nhặt đôi giày da của Kinh Hồng, đặt lên kệ để giày.
Chu Sưởng ngước mắt lên, thấy Kinh Hồng đang nhìn mình liền nói: “Sếp Kinh nhỏ, giày phải cất đi.”
Kinh Hồng nhìn lại, cười nửa miệng.
Hai người bước vào phòng ăn nhỏ, trên bàn bày mấy loại bánh đã được chuẩn bị sẵn như pudding. Chu Sưởng hất cằm nói: “Chiều nay vừa mới bảo nhà bếp chuẩn bị. Bảo bọn họ chuẩn bị đồ ngọt trước khi đi.”
Ánh mắt hai người gặp nhau, Chu Sưởng lại nói: “Tôi đoán, sếp Kinh nhỏ thích đồ ngọt? Chai rượu vang trắng Noble Rot lần trước ngọt quá.”
“Phải.” Kinh Hồng thẳng thắn thừa nhận: “Trước đây không thích, mấy năm gần đây mới bắt đầu thích.”
“Cũng phải.” Chu Sưởng nói: “Đồ ngọt quả thực là thứ tốt.”
Kinh Hồng cởi áo vest nhưng vẫn thắt cà vạt, hỏi Chu Sưởng: “Rửa tay ở đâu trước?””
Chu Sưởng không nói gì, dẫn Kinh Hồng vào phòng vệ sinh bên cạnh. Kinh Hồng mở vòi, rửa tay thật kỹ bằng nước ấm rồi tắt nước, nhìn thấy hộp khăn vải để lau tay trên bồn rửa, anh lấy một chiếc ra lau lòng bàn tay và mu bàn tay.
Chu Sưởng nhìn bàn tay đã lau khô của Kinh Hồng, nói: “Đưa tôi.”
“...?” Kinh Hồng nghe không hiểu lắm nhưng vẫn đưa tay trái ra, lòng bàn tay hướng lên trên, đưa ra trước mặt Chu Sưởng.
Chu Sưởng buồn cười, cũng đưa tay phải ra, dùng hai đầu ngón tay gãi vào lòng bàn tay Kinh Hồng rồi nói: “Tôi nói là đưa khăn cho tôi. Đi bỏ rác.”
“...” Kinh Hồng đưa chiếc khăn ra, lòng bàn tay vẫn còn ngứa ngáy.
Chu Sưởng cầm lấy, ném vào thùng rác bên cạnh đó.
Sau đó hai người bắt đầu ăn tráng miệng. Kinh Hồng không cởi cà vạt, nên Chu Sưởng chỉ cởi vest, cũng không cởi cà vạt, chỉ nới lỏng một chút.
Chu Sưởng lấy ra một chai rượu vang đỏ, Kinh Hồng nhìn sang, quả nhiên là rượu hảo hạng. Anh không nghiện rượu, nhưng cũng hiểu về rượu.
Trước hết Chu Sưởng đổ rượu ra chờ thở, cho đá vào, hai người chờ vừa chờ vừa giải quyết bánh pudding.
Ăn uống, trò chuyện, không khí thoải mái, Kinh Hồng cảm thấy được cùng nhau trò chuyện về ngành, về công ty, về bản thân mình, hay những chuyện vui buồn chưa ai từng biết cũng thật thoải mái.
Kinh Hồng thuận miệng kể một câu chuyện: “Phiếm Hải trước đây đã thuê một VP, người này có một thỏa thuận bí mật rất buồn cười với công ty trước đó. Có thể nhận việc nhưng không thể nói, viết hay đánh máy, tóm lại là có thể nghe nhưng không thể nói. Vậy là người này thực sự đi dự thính ở tập đoàn Phiếm Hải nửa năm, cuộc họp nào cũng có mặt nhưng không phát biểu, nhiều người còn tưởng ông ta đã bị cắt dây thanh quản.”
Chu Sưởng bật cười: “Đúng là hài hước.”
Sau đó, hai người nói chuyện về một công ty khác.
“Có nghe nói gì chưa...” Chu Sưởng nói: “Mới sáng hôm qua, CEO công ty XX đã gửi email thông báo cho toàn công ty, sa thải tất cả quản lý cấp cao như CFO, giám đốc công nghệ, v.v. Hai mươi phút sau, một email khác được gửi đến toàn thể nhân viên, nói rằng đã được hội đồng quản trị ủy quyền, email trước đó không có hiệu lực, CFO, giám đốc công nghệ và các quản lý cấp cao khác vẫn giữ chức vụ ban đầu, nhưng CEO đã bị sa thải.”
“Biết rồi.” Kinh Hồng cười: “Sếp Tưởng đã tám chuyện này rồi. Email thứ ba cũng xuất hiện sáng nay, thể hiện quyết tâm của hội đồng quản trị là sa thải CEO, với lý do làm gián đoạn hoạt động bình thường của công ty, ảnh hưởng đến việc niêm yết quốc tế của công ty, bỏ qua công sức của nhân viên, làm suy yếu sự đoàn kết chung của tập thể, tội chứng rành rành.”
Chu Sưởng tiếp lời: “Vậy sao, tôi còn chưa biết có email thứ ba này đấy.”
Kinh Hồng khẽ cười: “Anh lạc hậu rồi. Anh hóng phốt cũng không hóng được đồ tươi mới.”
Chu Sưởng nghe xong lập tức ngước mắt lên nhìn anh: “Vậy thì phải dựa vào sếp Kinh nhiều hơn để không bị tụt hậu rồi. Bên tôi thực sự không có nhiều nguồn thông tin, chỉ nghe một ít ở cuộc họp quản lý cấp cao công ty thôi.”
Kinh Hồng đáp: “Vậy thì phải mất phí chứ nhỉ? Tính theo giá bán tin cho phóng viên báo chí.”
Chu Sưởng hỏi lại: “Có giá tình bạn không? Không, là giá gia đình chứ? Vừa nãy sếp Kinh còn nói quân pháp bất vị thân.”
“Giảm 1%?”
Chu Sưởng than thở: “Lòng dạ sếp Kinh thật đen tối.”
Ánh mắt cả hai lại quấn lấy nhau. Kinh Hồng hạ mắt, tiếp tục ăn bánh pudding.
Ăn xong bánh pudding, rượu cũng đã thở đủ.
Chu Sưởng mang ra hai cái ly thủy tinh. Âm thanh thánh thót vang lên, rượu lần lượt rơi vào hai ly.
Chu Sưởng đưa một ly cho Kinh Hồng, ly kia giữ lại cho mình.
Kinh Hồng xoay ly rượu, hương thơm êm dịu lan tỏa.
Chu Sưởng cầm ly rượu, đưa ra một chút rồi nói: “Cụng một cái nào, ăn mừng giá cổ phiếu của Phiếm Hải tăng kỷ lục.”
Kinh Hồng cũng cầm ly, nói đùa một câu: “Trước tiên để tôi xác định đã, tổng giám đốc Chu đang thật lòng, hay giả vờ nào? Trong lòng không thấy chua chát chứ?”
“Có gì đáng để chua.” Chu Sưởng nói: “Báo cáo tài chính của Thanh Huy cũng sắp ra rồi, bây giờ em mua một ít, thì có thể kiếm được kha khá đấy.”
“Được đấy.” Ly của Kinh Hồng chạm vào ly của Chu Sưởng, tạo thành một tiếng “lanh canh” thanh thúy. “Chúc mừng Thanh Huy trước.”
“Ừ.” Chu Sưởng ngửa cổ, uống cạn rượu rồi đặt ly lên bàn, chăm chú nhìn Kinh Hồng.
Kinh Hồng quay đầu đi, không nhìn Chu Sưởng, cũng uống hết ly rượu, trái cổ trượt lên xuống mấy lần.
Sau đó, cả hai không còn uống cạn nữa, mà từng chút một thưởng thức hết chai rượu, vị ngọt pha chát lại nở tung trên đầu lưỡi, rất đậm đà.
Mùi rượu lan tỏa trong không khí.
Cả hai trò chuyện một lúc về báo cáo tài chính quý 1 của Phiếm Hải.
“Nói đến ngành game...” Kinh Hồng chia sẻ về quá khứ của Phiếm Hải: “Lúc đó, khoảng năm 2002, thực ra tập đoàn Phiếm Hải từng gặp khủng hoảng tài chính nghiêm trọng. Lúc đó có một game của Mỹ tìm được sếp Kinh lớn qua trung gian, mong muốn tiến vào Trung Quốc. Khi ấy Phiếm Hải không làm game. Sếp Kinh lớn cũng hơi động lòng, nhưng sau khi hỏi thăm nhiều nơi, phát hiện đối phương kỳ thực đã tiếp cận tất cả các công ty game nhưng không có ai quan tâm. Vì sao vậy? Vì lượng người chơi online của trò chơi đó ở Nhật Bản, Hàn Quốc, Hồng Kông, Đài Loan đều rất thấp. Sếp Kinh lớn rất do dự nên đã gọi tôi, Kinh Ngữ, và một vài người bạn của tôi đến chơi, và chúng tôi đều rất thích chơi trò này. Sau đó sếp Kinh lớn phát hiện ra rằng người dùng ở Nhật Bản và Hàn Quốc không thích chơi game này vì cách thức hoạt động của trò chơi rất đơn giản và nhàm chán, nhưng thực tế thì người Trung Quốc thời đó chưa tiếp xúc nhiều với game trực tuyến, nên nó lại đáp ứng nhu cầu của họ. Thế là sếp Kinh lớn vỗ bàn, quyết định trở thành đại lý cho tựa game này. Vào thời điểm đó, để quảng bá trò chơi, sếp Tưởng mẹ tôi đã phải dẫn các đại lý theo, đi vận động các quán cà phê Internet trên khắp Trung Quốc, thuyết phục người ta bán thẻ. Từ đó, Phiếm Hải bắt đầu kinh doanh game.”
Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng: “Thì ra còn có chuyện xưa này, đều là nhờ em.”
Kinh Hồng cười cười, lắc đầu: “Thật ra cũng nguy hiểm lắm.”
Chu Sưởng đồng ý: “Phải.”
Nửa giờ sau, hai người uống rượu xong, Kinh Hồng hỏi Chu Sưởng: “Có thể đi thăm nhà tổng giám đốc Chu không?”
“Làm gì nào...” Chu Sưởng hỏi: “Không tìm được bí mật kinh doanh nào đâu.”
“Ai thèm bí mật kinh doanh của anh?” Kinh Hồng đáp: “Chỉ tò mò thôi. Tìm hiểu về đối thủ cạnh tranh của mình cái nào.”
“Được thôi...” Chu Sưởng dẫn Kinh Hồng lên lầu, vừa nhìn anh đi loanh quanh vừa nói đùa: “Quả nhiên là sếp Kinh. Tìm hiểu về đối thủ cạnh tranh, mà còn tìm đến tận phòng ngủ.”
Phòng ngủ của Chu Sưởng rất rộng. Không gian rộng hơn trăm mét vuông có phòng sinh hoạt, phòng ngủ, phòng tắm và nhà vệ sinh. Tường ngoài của phòng tắm được làm bằng kính, rèm buông xuống nhẹ nhàng, bên ngoài có ban công.
Ga trải giường sạch sẽ ngăn nắp, một chiếc gối và một chiếc chăn, đều là màu đen tuyền.
Kinh Hồng lại châm chọc: “Giường của tổng giám đốc Chu...Alaskan King Size nhỉ? Hình như là 2,75 mét x 2,75 mét? Người ta ngủ được hai vợ chồng cộng thêm con và thú cưng, mà hình như tính cả hai đứa con, tổng giám đốc Chu ngủ một mình. King Size bình thường vẫn chưa đủ?”
“Chuẩn bị trước.” Chu Sưởng nói: “Biết đâu sau này hai người đàn ông thì sao. Một trong hai người còn có khả năng đánh đấm đấy.”
Kinh Hồng liếc hắn một cái.
“Hơn nữa...” Chu Sưởng nói thêm: “Sếp Kinh đã bao giờ nghe đến quảng cáo của CCTV chưa? Trái tim ta lớn bao nhiêu, sân khấu lớn bấy nhiêu, không liên quan gì đến tình hình thực tế cả.”
Kinh Hồng cười hỏi: “Vậy tổng giám đốc Chu nghĩ đến cái gì, mà cần một sân khấu lớn như vậy.”
“Việc này là em tự hỏi đấy nhé.” Chu Sưởng nhìn chằm chằm vào mặt Kinh Hồng: “Tôi không muốn nói dối đâu.”
Kinh Hồng: “...”
Hơi hối hận.
Quả nhiên, Chu Sưởng nói: “Cứ nghĩ đến bước cuối cùng, hai chúng ta vừa hôn, vừa cùng bắn cho nhau.”
Chu Sưởng thấy Kinh Hồng đứng đó, nhẹ nhàng đẩy anh một cái: “Muốn xem thì xem. Sao đứng xa thế. Giường này không cắn ai đâu.”
Kinh Hồng nói: “Ai dám chắc. Lỡ đâu Thanh Huy có công nghệ đen thì sao, không dùng công nghệ một cách đúng đắn.”
“Yên tâm đi sếp Kinh...” Chu Sưởng lại nói: “Giường này biết em.”
“...?” Kinh Hồng nhất thời không kịp phản ứng.
“Cũng tại cái miệng tôi.” Chu Sưởng nói tiếp: “Có mấy lần cái miệng này thốt ra tên của em.”
Rõ ràng mình là người hỏi, nhưng Kinh Hồng bỗng thấy nóng bừng cả người. Anh quay người đi về phía bên kia của phòng ngủ, giấu đầu hở đuôi đi nhìn những đồ trang trí trên tủ.
Nhìn rồi nhìn, Kinh Hồng chợt phát hiện ra một thứ.
Một cái chân nến, có lẽ là quản gia của Chu Sưởng mua về để trang trí.
Hình dáng của chân nến rất đơn giản, trông giống như một cô gái duyên dáng. Toàn bộ được làm bằng kim loại đen, đầu là quả cầu, một tay đặt trên thắt lưng, tay kia cầm một chiếc mâm tròn, đĩa là nơi đặt nến. Một chân của cô gái đứng thẳng, chân còn lại hướng ra ngoài theo hình vòng cung, các chi được làm bằng kim loại mỏng nhưng lại toát lên một tư thế duyên dáng.
Trong mâm của cô gái không có nến, mà là... một chiếc khuy măng sét được thuận tay ném lên.
Đá quý màu xanh chàm, được bao quanh bởi một vòng kim cương vụn.
Nó nằm lặng yên trên khay chân nến trong phòng ngủ của Chu Sưởng.
Kinh Hồng có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh, một tay cầm chiếc khuy măng sét lên, nhìn chăm chú, vừa hồi tưởng lại vừa nói: “Anh Chu... tổng giám đốc tập đoàn Thanh Huy cũng làm ăn trộm?”
Chu Sưởng đi tới mấy bước, không trả lời, mà nắm chặt tay Kinh Hồng, nhìn anh.
Ánh mắt hai người quấn lấy nhau. Chu Sưởng nheo mắt nhìn Kinh Hồng, bàn tay to lớn cũng nắm lấy đầu ngón tay của anh, kéo nhẹ, xoa nhẹ, khuy măng sét trong tay Kinh Hồng rơi về chỗ cũ nghe cạch một cái. Chu Sưởng nói: “Tôi nhặt được. Thứ gì đó mà rơi vào tay tôi, thì khó mà nhả ra được.”
Kinh Hồng quay người, hơi ngẩng đầu lên nhìn Chu Sưởng.
Vì cái khuy măng sét này, Kinh Hồng chợt cảm thấy lồng ngực bất ngờ nóng lên, bất giác, ánh nhìn bỗng trở nên đặc quánh, dán chặt lấy Chu Sưởng.
Có thứ gì đó sắp nổ tung.
Chu Sưởng vẫn luôn cực kỳ hung hãn và khí thế bức người, hắn nhìn thẳng vào mắt Kinh Hồng, lại hỏi: “Kinh Hồng, bây giờ tôi hỏi lại lần nữa: có muốn đến bên nhau không?”
Kinh Hồng không đáp.
Chu Sưởng nói thêm: “Tôi rất nghiêm túc. Trước giờ tôi luôn chỉ hỏi một lần. Câu hỏi này là ngoại lệ duy nhất. Nhưng tôi không chắc sẽ có lần sau.”
Kinh Hồng vẫn nhìn Chu Sưởng.
Trong khoảng thời gian này, thật ra Kinh Hồng khá chắc chắn mình có thể xử lý được những mối quan hệ phức tạp hơn. Phiếm Hải và Thanh Huy cần có sự cạnh tranh, nếu không cạnh tranh thì Phiếm Hải sẽ mất đi lòng cầu tiến. Anh luôn luôn chăm chỉ, cố gắng giải quyết một mối quan hệ cực kỳ phức tạp, cố gắng hoàn thành thử thách khó khăn nhất từ trước đến nay, và giờ anh đang đứng ở đây.
Ngoài ra, có một điều bất ngờ, trong những sự kiện như chống bán khống vừa qua, anh còn thu được nhiều thứ hơn cả “cạnh tranh“.
Bí mật luôn được chôn giấu trong lòng, thưởng thức từng chút một, tươi ngon lạ thường.
Muốn có giang sơn, muốn có ái tình.
Đột nhiên, Kinh Hồng vươn tay giật chiếc cà vạt trên cổ Chu Sưởng, kéo hắn về phía môi mình.
Sau đó anh đặt tay còn lại lên sau đầu Chu Sưởng, bắt đầu mút lấy môi hắn.
Sau đó, phạm vi tiếp xúc của môi và lưỡi càng lúc càng rộng hơn, sức cọ xát càng mạnh hơn. Họ trao đổi hơi thở một cách điên cuồng, ôm siết lấy nhau, khám phá khuôn miệng của người kia vô số lần, như thể muốn hòa vào máu thịt của nhau.
Niêm mạc của Kinh Hồng bị cào qua, cảm giác bị xâm chiếm chạm đến tận đáy lòng.
Từ ngoài vào trong vòm họng, rồi lại càn quét từ trong ra ngoài.
Thậm chí không nỡ dành ra thời gian để thở, đầu óc choáng váng mơ màng vì thiếu không khí.
Một lúc nào đó giữa nụ hôn, Chu Sưởng vừa cọ xát, mút lấy môi Kinh Hồng, vừa lẩm bẩm: “Vừa rồi... tôi lại lừa em, em yêu. Thật ra là, với em, tôi có thể hỏi vô số lần.”
Kinh Hồng không trả lời, chỉ lo quấn lấy đầu lưỡi, vuốt ve, cướp đoạt.
Thực ra anh vẫn không hề bị lừa.
Nhưng anh sẵn lòng nói “được“.
Thứ vốn vất vả kìm nén nay đã bùng nổ.
Cuối cùng, Chu Sưởng hôn lên cổ Kinh Hồng, vừa cố sức hít vào, vừa nói: “Kinh Hồng, lâu quá rồi, tôi rất nhớ em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]