Nghe câu “quên mất tự trọng” này, Kinh Hồng đang định nói gì đó thì Bành Chính đi tới gõ cửa. Cửa lều Mông Cổ tất nhiên là gõ không ra tiếng được, Bành Chính nói: “Cộc cộc cộc, tổng giám đốc Kinh, Tiểu Quan mang bài tới, cậu có muốn chơi cùng không?”
Bình thường Kinh Hồng sẽ từ chối, nhưng lần này Bành Chính đến vừa đúng lúc, anh lập tức đứng dậy nói: “Có. Chơi cái gì?”
Tiểu Quan mà Bành Chính nói thực ra đã 41 tuổi rồi, là người sáng lập nên kỳ lân lớn nhất làng Internet những năm gần đây.
Kinh Hồng mở cửa lều, Bành Chính tóc rất thưa, thò đầu ra sau nhìn thấy Chu Sưởng thì giật cả mình: “A? Tổng giám đốc Chu cũng ở đây à?”
Nghe đồn hai sếp tổng Kinh Hồng và Chu Sưởng cứ như một núi không thể có hai hổ, chỉ chào hỏi thôi đã là giới hạn, Bành Chính không ngờ hai người lại ngồi cùng nhau trong một cái lều Mông Cổ vào đêm khuya thế này. Thực ra Bành Chính hơi sợ Chu Sưởng, mặc dù hắn mới 33 tuổi còn ông ta thì 53 rồi, nhưng đã gặp dịp thì Bành Chính đành phải mời cả Chu Sưởng theo cùng: “Tổng giám đốc Chu chơi chung không?”
Chu Sưởng cũng chậm rãi đứng dậy: “Chơi chứ.”
Bốn người tụ tập thành vòng tròn trong lều Mông Cổ của Bành Chính. Lúc đầu Kinh Hồng và Chu Sưởng một đội, hai người còn lại ở một đội, nhưng vì đầu óc Kinh Hồng và Chu Sưởng quá nhanh nhạy, có thể nhớ hết các quân bài, lại còn vô cùng ăn ý, đến độ Bành Chính phải nghi ngờ họ gian lận.
Thế là bốn người đổi lại, Kinh Hồng và Bành Chính một đội, hai người kia một đội, nhưng Bành Chính chỉ toàn kéo chân Kinh Hồng. Thực ra thì Bành Chính không rành trò chơi lắm, cũng không biết chơi như thế nào.
Cuối cùng Bành Chính gợi ý: “Chúng ta đổi trò nhé? Texas Hold'em?”
Kinh Hồng hất cằm, chỉ vào Chu Sưởng, bình thản nói với Bành Chính: “Vậy chú càng chơi không lại anh ta, thà tự sát còn hơn, coi chừng thua sạch cả quần lót đấy.”
Bành Chính: “...”
Chu Sưởng ngước mắt lên nhìn Kinh Hồng: “Tôi lấy quần lót của họ làm gì?”
Một lúc sau, Bành Chính đột nhiên ném lá bài trên tay đi, nói: “Thôi bỏ đi bỏ đi! Già rồi đầu óc cũng không còn như xưa nữa, tính toán không lại thanh niên.”
Kinh Hồng cười nói: “Đã muộn rồi, mọi người đi ngủ đi, ngày mai hình như phải đi đoạn đường dài hơn.”
Một người khác đồng tình: “Được, giải tán thôi.”
Sau khi tạm biệt những người khác trước cửa, Kinh Hồng chui vào lều Mông Cổ.
Nhìn hoa văn của tấm thảm, cảm giác được chạm vào môi, bị khuấy động ở đầu lưỡi bỗng chốc trở nên rõ ràng. Mạnh mẽ, quấn quýt, ẩm ướt. Đầu lưỡi tê dại, bị nghiền qua, bị cọ xát, nụ vị giác điên cuồng cảm nhận mùi vị của người kia. Hiển nhiên không có vị gì, chua ngọt đắng cay mặn đều không có, nhưng anh lại có thể hưng phấn cực độ, từng tế bào đều chìm trong cơn điên cuồng, đầu óc dường như rối tung cả lên. Đầu lưỡi dường như không còn là cơ quan vị giác nữa, mà là một phần của cơ quan sinh dục.
Kinh Hồng sờ lên môi dưới, hơi sững sờ.
Mãi đến khi đá vào chiếc bàn thấp, Kinh Hồng đau đến mức phải ôm cẳng chân nhảy trong lều Mông Cổ một lúc lâu mới chuyển hướng chú ý đi nơi khác được.
Đánh răng súc miệng xong, Kinh Hồng chui vào chăn. Bên ngoài vẫn là sa mạc vô tận, trên đầu vẫn là bầu trời đầy sao sáng rực.
Những ký ức lộn xộn ngày hôm nay lại hiện lên, cảm giác ngứa ngáy râm ran lại bắt đầu từ đầu lưỡi lan ra toàn thân. Kinh Hồng muốn giải phóng, nhưng cảm thấy làm điều này trong một buổi team building thì quá lố bịch, nên đã kìm lại.
Nhưng suốt đêm dài, giấc mơ của Kinh Hồng lật đi lật lại vẫn là... đầu lưỡi Chu Sưởng chạm vào đầu lưỡi mình, rồi càng ngày càng ngang ngược.
Kết quả là suốt cả đêm Kinh Hồng cứ mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy mình vẫn đang hưng phấn, ngủ không yên.
...
Ngày hôm sau Kinh Hồng vẫn dậy đúng giờ, thu dọn đồ đạc, đánh răng súc miệng, ăn sáng rồi tập hợp.
Bữa sáng có bánh bao hấp, cháo cùng một số món ăn kèm, mùi vị khá ngon.
Nắng sa mạc quá chói chang, Kinh Hồng bôi kem chống nắng xong, Chu Sưởng nhìn anh, thấp giọng cười: “Sếp Kinh, mặt còn dính kìa.”
Kinh Hồng: “...”
Thế là Chu Sưởng vô cùng tự nhiên dùng hai ngón tay phải nâng cằm Kinh Hồng lên, một tay giữ hờ mặt anh, lòng bàn tay to nâng hàm dưới, ngón tay cái xoa xoa một bên mặt Kinh Hồng mấy cái, thì thầm: “Xong rồi.”
Mặt Kinh Hồng bị xoa một hồi, anh nói: “...Cám ơn.”
Trước khi rời hồ Mặt Trời, hướng dẫn viên chuyên nghiệp chụp ảnh cho mọi người.
Ảnh chụp đương nhiên là đẹp nhất, các nữ CEO rất hài lòng. Hướng dẫn viên bảo mọi người bước xuống làn nước hồ trong vắt, anh ta thì lùi lại mấy chục bước rồi hạ camera xuống sát mặt nước. Bức ảnh cuối cùng là toàn bộ mặt hồ, người thật và hình ảnh phản chiếu cùng tôn nhau lên, trong vắt không gì sánh được, bao quanh hồ là một biển cát rộng lớn.
Tám giờ sáng, toàn đội lại lên đường.
Chuyến đi hai ngày một đêm thực ra rất thích hợp, ngày đầu tiên mang lại cảm giác mới mẻ, ngày thứ hai mang đến thành tựu, chứ không quá mệt mỏi.
Khác với hôm qua, hôm nay Kinh Hồng đi sau Chu Sưởng.
Kinh Hồng nhìn bóng lưng dừng lại uống chút nước hay làm việc gì khác, nhìn Chu Sưởng dần dần đi xa, trong lòng sinh ra một cảm giác rất khó tả, rồi anh nhanh chóng vặn chặt nắp chai hoặc chỉnh trang xong xuôi, đuổi theo.
Có lần ở giữa đường, Kinh Hồng phải ngồi xổm xuống để cột dây giày. Hai bên dây giày đều hơi lỏng, mà loại giày này lại không dễ cột dây, Kinh Hồng phải mất một lúc.
Cuối cùng cột xong, Kinh Hồng ngẩng đầu định đuổi theo thì chợt thấy cách đó vài bước, Chu Sưởng đang đứng đợi sẵn. Hắn đút hai tay vào túi quần, nhìn anh, chờ anh, phía sau hắn vẫn là ông mặt trời hừng hực thiêu đốt trên sa mạc.
Nhiệt độ hôm nay cao hơn, đến trưa thì tưởng chừng có thể nung chảy cả đá. Đang đi, người của hiệp hội bỗng nhớ ra điều gì đó, nên lập tức lên xe lấy miếng dán hạ nhiệt, nói: “Các sếp tổng ơi, đặt cái này lên trán! Có tác dụng làm mát và tản nhiệt, rất hữu ích!”
Sau đó, họ mở hộp, lần lượt phân phát miếng dán hạ nhiệt cho từng người. Không ngờ chiều qua có lẽ do một vài người dùng quá nhiều, phát đến cuối đội, phía sau chỉ còn lại Kinh Hồng và Chu Sưởng thì trong hộp chỉ còn lại một miếng cuối cùng.
“Ờ...” Người của hiệp hội lúng túng thấy rõ, nói: “Hình như chỉ còn lại một cái... hôm qua mọi người dùng quá nhiều rồi...”
“Không sao...” Chu Sưởng nói: “Đưa tổng giám đốc Kinh đi.”
Tất nhiên Kinh Hồng muốn từ chối: “Tôi không cần...”
Chu Sưởng ngắt lời anh: “Dán đi, mặt đỏ hết rồi kìa.” Hắn nói xong liền rời đi trước.
Người của hiệp hội xé miếng dán hạ nhiệt ra: “Tổng giám đốc Kinh...”
Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng, rồi không muốn bắt con gái người ta phải chạy tới chạy lui trong ngày nắng nóng, liền nhận lấy nói: “Vậy làm phiền.”
Người của hiệp hội: “Để tôi, anh không nhìn thấy được.” Nói xong thì dán miếng dán hạ nhiệt lên trán Kinh Hồng thật ngay ngắn.
Có miếng dán hạ nhiệt, hình như dễ chịu hơn không ít.
Chu Sưởng quay lại, nhìn miếng dán hạ nhiệt hình chữ nhật trên trán Kinh Hồng, lặng lẽ mỉm cười.
Trong giờ giải lao tiếp theo, Kinh Hồng nhìn miếng dán hạ nhiệt trên trán các doanh nhân, rồi nhìn vầng trán mịn màng trơn bóng của Chu Sưởng bên cạnh rồi hỏi: “Anh có nóng không?”
Chu Sưởng quay đầu nhìn anh: “Không sao đâu.”
Kinh Hồng không tin, tay sờ trán miếng dán hạ nhiệt: “Thứ này thật sự có tác dụng, đáng tiếc là hết rồi, hiệp hội chuẩn bị quá sơ sài, trưa hôm qua mấy ông mập kia hết dán lên trán rồi dán dưới nách, ước gì có thể dán khắp người.”
“Vậy sao...” Kinh Hồng và Chu Sưởng ngồi song song cạnh nhau. Chu Sưởng nhìn mấy sếp tổng khác lúc này đều quay lưng về phía họ, hắn tháo kính râm ra, nhìn Kinh Hồng lần nữa rồi hỏi: “Cái này có tác dụng thật?”
Kinh Hồng đáp: “Có tác dụng thật.”
Chu Sưởng lại hỏi: “Vậy tôi cũng thử xem?”
Kinh Hồng nghe vậy sửng sốt: “Hết mất rồi.”
Ánh mắt Chu Sưởng dán chặt vào Kinh Hồng. Kinh Hồng cảm giác được có một bàn tay ấn vào sau đầu mình, đồng thời kéo lại, ấn xuống.
Trong một phút ngẩn người, Chu Sưởng đã áp trán mình lên trán Kinh Hồng, cách một tấm dán.
Hai người dùng chung một miếng dán hạ nhiệt.
Kinh Hồng: “...”
“Quả nhiên...” Chu Sưởng thở dài: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Kinh Hồng không nói gì, hạ mắt xuống, một lúc sau mới nhướng mi lên, nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen ở sát trước mặt, mờ mờ ảo ảo, không còn tiêu điểm của Chu Sưởng.
Hơi thở ở sa mạc nóng bỏng, khi hít vào mũi, nó như đốt cháy cả lục phủ ngũ tạng.
Chu Sưởng ấn vào gáy Kinh Hồng, rồi cọ cọ trán anh qua một lớp miếng dán hạ nhiệt, sau vài giây lại cọ cọ lần nữa, như thể chỉ đơn giản là muốn tản nhiệt.
Dù sao thì miếng dán hạ nhiệt cuối cùng là do Kinh Hồng cầm.
“...” Một lúc sau, Kinh Hồng thấp giọng nói: “Chu Sưởng, đủ rồi, lát nữa lại có người thấy.”
“Tùy họ thôi, không tính phí là tốt lắm rồi.” Nói thì nói vậy, Chu Sưởng lại ngẩng đầu ngồi lại chỗ cũ, đeo kính râm lên sống mũi, lấy điện thoại di động ra xem xét rồi đổi chủ đề: “Nóng quá điện thoại tắt nguồn rồi.”
Kinh Hồng nhìn qua, nói: “Ừ.”
Đi xa hơn, đoàn liên tiếp vượt qua hai hồ nước.
Đầu tiên là hồ Thiên Nga, bên hồ có cả đàn hồng nhạn rất lớn, con lội dưới nước, con đậu trên bờ. Chu Sưởng nói với Kinh Hồng: “Hồng nhạn ơi hồng nhạn, đến nhà rồi này.”
Kinh Hồng đáp lại: “Không buồn cười gì cả.”
Chu Sưởng cười khẽ: “Phải. Một cái hồ nhỏ làm sao có thể trói được em.”
Thứ hai là hồ Đỏ, dưới ánh nắng, cả mặt hồ hiện lên màu đỏ tươi, có thể xem là một kỳ quan thiên nhiên, tương truyền trong nước có một số khoáng chất nào đó.
Bốn giờ chiều, đoàn dừng chân nghỉ ngơi lần cuối.
Người của hiệp hội nói: “Được rồi nào các sếp, vùng cát này là nơi nghỉ chân cuối cùng của chúng ta! Sau đó chúng ta sẽ đến XXXX tiến hành hoạt động trồng cây, sau đó chúng ta sẽ ra khỏi sa mạc!”
“Ối trời ơi...” Bành Chính rên: “Cuối cùng cũng sắp kết thúc.”
Nghĩ đến việc mình sắp ra khỏi đây, có lẽ đời này sẽ không vào sa mạc lần thứ hai, Kinh Hồng thực sự cảm thấy hơi luyến tiếc.
Anh ngồi trên cát, tay phải vô thức nghịch nghịch cát, nhẹ nhàng nhặt một nắm, rồi nhìn nó từ từ chảy xuống qua các kẽ ngón tay.
Một số thứ, trượt qua kẽ tay, là sẽ biến mất.
Sao lại không biết chứ.
Hoạt động cuối cùng của team building là mỗi CEO trồng một cây xanh.
Ở đây áp dụng phương pháp trồng cây mới, người phụ trách tổ chức phi chính phủ nếu áp dụng phương pháp trồng cây truyền thống để trồng cây con trên sa mạc thì tỷ lệ sống không quá một nửa, nên hiện nay cơ quan chức năng đang quảng bá một phương pháp trồng cây mới.
Lúc này CEO của các công ty mới nhận ra rằng trồng cây trên sa mạc là một việc vô cùng đặc biệt, phương pháp truyền thống không ổn định, chỉ một cơn bão cát là đủ để tàn phá sạch.
Mỗi người trồng một cây, vì họ là doanh nhân, người nổi tiếng, người phụ trách của tổ chức phi chính phủ đặt một tấm biển nhỏ cạnh mỗi cây, ghi tên người trồng cây trên đó. Của Kinh Hồng và Chu Sưởng ở ngay cạnh nhau, một cây viết “Kinh Hồng”, cây bên cạnh viết “Chu Sưởng“.
Chúng sẽ lớn lên trên sa mạc, phải đối mặt với cái lạnh, nắng nóng, cát và bão.
Sau khi rời khỏi khu cắm trại của tổ chức phi chính phủ, cả đoàn đi được vài ngàn mét nữa, hướng dẫn viên chuyên nghiệp bất ngờ quay lại, chỉ vào một tấm biển phía xa và nói với các CEO: “Được rồi, các sếp, chuyến đi bộ hai ngày của chúng ta sắp kết thúc, phía trước là ra khỏi sa mạc rồi!”
Vừa nghe tin sắp ra khỏi sa mạc, các CEO lại hưng phấn hẳn lên, rõ ràng vừa rồi còn đang sống dở chết dở, lúc này từng người một lại lao về phía trước nhanh như tên bắn, vèo vèo mà đi.
Trên tấm biển có tám chữ: [Bạn đã vượt qua sa mạc rộng lớn.]
Biển làm bằng gỗ, với những con chữ màu đen mạnh mẽ.
Cách đó vài bước, quốc lộ màu xám trải dài trước mắt, đến tận chân trời. Vài chiếc xe hơi tình cờ đi ngang qua, bánh xe quay đều, phát ra những âm thanh lạo xạo ngắn ngủi. Ngoài ra còn có một chiếc mô tô đang lao vút đi, động cơ gầm rú, thoắt cái đã biến mất, như đang vội đi làm một việc gì đó quan trọng. Chiếc xe tải chở những thùng nhu yếu phẩm hàng ngày chạy qua rộn ràng.
Là nhân gian.
Đột nhiên, cả đoàn náo động lên.
Họ băng qua sa mạc.
Họ đã dành hai ngày một đêm băng qua sa mạc.
Một trong những môi trường khắc nghiệt nhất của tự nhiên.
Mọi người chen chúc nhau chụp ảnh.
“Được rồi, đưa mọi người đến đây thôi ha!” Hướng dẫn viên nói: “Còn ảnh của các CEO thì tôi đã gửi vào trong nhóm rồi, mọi người tự lấy nhé!”
Các CEO đều lấy điện thoại ra đăng Nhật ký. Bành Chính vừa đăng vừa hỏi Kinh Hồng ở bên cạnh: “Tổng giám đốc Kinh, cậu không đăng Nhật ký à?! Nhanh lên!!! Giờ mà còn không đăng Nhật ký???”
“...” Kinh Hồng bất đắc dĩ, đành phải mở màn hình khóa điện thoại, mở phần mềm lên, chọn một bức hình mà hướng dẫn viên vừa gửi cho mọi người, suy nghĩ một lúc, anh thêm một dòng chữ đơn giản, bấm “Hoàn tất”, và đăng nó lên.
Sau một lần tải lại, Nhật ký tràn đầy những điều tâm đắc và trải nghiệm của người cùng đoàn, lúc này ai cũng khoe khoang:
[Hoàn thành Đi bộ qua Gobi trong hai ngày! Sa mạc không có đường tắt, chỉ có một quy tắc: Đi, tiếp tục đi! Kiên trì, tiếp tục kiên trì! Nếu không mọi nỗ lực sẽ bị lãng phí!]
[Chinh phục sa mạc trong hai ngày một đêm! Đi bộ qua Gobi và khởi nghiệp có cùng một nguyên tắc, trở thành anh hùng đơn độc!]
[Vượt qua sa mạc! Đứng ở điểm xuất phát, bạn sẽ hiểu rằng đây không phải là một con đường dễ dàng!]
[Vốn dĩ tôi không tin mình có thể hoàn thành Đi bộ qua Gobi ở tuổi 60, nhưng thực tế là tôi đã làm được! Không có gì là không thể vượt qua! [Cố lên][Cố lên][Cố lên]]
[55 tuổi, vượt qua sa mạc! Dựa vào sức mạnh ý chí! Sức mạnh tinh thần! Mọi trở ngại chỉ là khúc nhạc đệm!]
[Hãy nhìn xem, những bông hoa đang nở trên sa mạc!]
Họ cũng bấm like cho nhau, đồng thời dưới mỗi bài đăng đều có một nhóm lớn những kẻ xu nịnh, bao gồm cả đối tác và phóng viên truyền thông: [Sếp Bành ngầu quá!], [Sếp Quan mạnh thật [ngón cái]], [Trời ơi, đây có phải là sở thích của người thành đạt không?! Tôi lạy!], v.v.
Cả đoàn đợi một lúc thì cuối cùng xe cũng đến đón họ về Ngân Xuyên.
Họ đã vượt qua dãy núi Hạ Lan, hiện đang quay trở lại thành phố.
Kinh Hồng vẫn làm theo phong cách thường ngày của mình, để các doanh nhân khác lên xe nghỉ ngơi trước, rồi xách hành lý lên theo.
Phía sau anh chỉ còn Chu Sưởng, và Bành Chính còn đang chụp ảnh với vài người khác.
Chu Sưởng lùi lại vài bước, cánh tay dài vươn ra giật lấy chiếc ba lô của Bành Chính, kéo ông ta về phía mình, vừa đi vừa nói: “Tổng giám đốc Bành, cho tôi xem Nhật ký của sếp Kinh với.”
Bành Chính: “???”
Ánh mắt Chu Sưởng ánh lên vẻ hài hước: “Tôi bị chặn rồi.”
Bành Chính bừng tỉnh, chợt nhận ra sự thật này hoàn toàn trùng khớp với lời đồn “một núi không thể có hai hổ” trên giang hồ, nhưng đồng thời ông ta cũng khá bối rối, vì mối quan hệ giữa hai người đêm qua hình như khá tốt mà.
Nghĩ có lẽ là tình bạn tạm bợ trong buổi team building thôi, Bành Chính có hơi thổn thức.
Chu Sưởng Bên cạnh mất kiên nhẫn: “Chú nhanh lên nào.”
“...” Bành Chính nhớ lại, cảm thấy Nhật ký của Kinh Hồng không có gì đặc biệt, chắc là ai cũng có thể xem nên đưa ra đưa cho Chu Sưởng xem.
Đó không phải là một loạt chín tấm, mà chỉ có một tấm hình, kèm theo một bài thơ cổ hiếm thấy của Cao Thích.
Tấm hình được chụp từ phía sau.
Giữa bầu trời đầy cát vàng, Kinh Hồng và Chu Sưởng cách nhau vài bước, sánh vai nhau đi về phía xa.
Một người mặc áo sơ mi đỏ, một người mặc màu cà phê, đều cao ráo, chân dài.
Và xa hơn nữa, là bóng dáng rất nhỏ của các CEO khác, nằm rải rác đây đó.
Trung tâm bức tranh chỉ có Kinh Hồng và Chu Sưởng.
Kinh Hồng đăng kèm một câu thơ chỉ có mười chữ:
[Giữa gió cát đại mạc, bên mưa tuyết Trường Thành.]*
* Tín An Vương mạc phủ thi của Cao Thích, thời Đường
Từ Bắc Kinh, đến sa mạc.
Khoảng thời gian trước ở Bắc Kinh, giữa gió sương mưa tuyết, tình thế ngặt nghèo, đến những ngày qua, giữa gió cát ngập trời của sa mạc, mênh mông vô tận, họ đều sánh bước bên nhau.
Chu Sưởng ngước mắt nhìn theo bóng lưng Kinh Hồng đang xa dần, ánh mắt dịu dàng, khẽ cười một tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]