Đã một thời gian trôi qua kể từ lần chia tay không mấy vui vẻ với Chu Sưởng, Kinh Hồng buộc mình không nhớ lại đêm đó, hay thậm chí là cái tên đó, nhưng tất nhiên điều này là không thể, vì anh là CEO của Phiếm Hải.
May mắn là Kinh Hồng vẫn có thể duy trì được tính chuyên nghiệp.
Hôm nay, Kinh Hồng giải quyết một số vấn đề kinh doanh trước.
Sản phẩm Tín dụng AI đã được đưa vào thị trường tài chính nhưng phản hồi từ các bên vẫn chưa được như mong đợi.
Kinh Hồng không bao giờ tùy tiện nghi ngờ bản thân, anh lật lịch rồi nói với tổng giám đốc khối trí tuệ nhân tạo: “Thứ hai đi, tôi sẽ bay tới Thượng Hải, trực tiếp cổ vũ tinh thần các nhân viên.”
Người kia sửng sốt hỏi: “Anh đích thân đi gặp tổ dự án sao?”
Kinh Hồng gật đầu: “Phải.”
Một phần khối trí tuệ nhân tạo ở trụ sở chính Bắc Kinh, một phần ở Thượng Hải nhằm tuyển dụng nhân tài từ bắc xuống nam, đội ngũ dự án của sản phẩm Tín dụng AI ở chi nhánh Thượng Hải.
Chỉ có một số ít đội dự án có thể được Kinh Hồng trực tiếp “đến thăm”, chưa kể những đội đang ở xa, có lẽ đây là lần duy nhất trong năm nay.
CEO tự mình đến thăm là sự ghi nhận lớn lao dành cho dự án.
“Ngoài ra...” Kinh Hồng bổ sung: “Sản phẩm này cần cải tiến, từ giờ trở đi... yêu cầu người phụ trách sản phẩm này báo cáo trực tiếp cho tôi.”
“Report cho anh?” Tổng giám đốc khối trí tuệ nhân tạo vô cùng ngạc nhiên: “Nhưng cậu ta... cách anh... những 11 cấp.”
Người phụ trách dự án hiện nay là một phó giám đốc, bên trên còn có phó tổng giám đốc cao cấp, phó tổng giám đốc điều hành cao cấp. Mỗi chức danh trong tập đoàn Phiếm Hải chia ra thành nhiều cấp, thường là 3 cấp, ví dụ quản lý được chia thành M1, M2 và M3, quản lý cao cấp cũng được chia thành 3 cấp, nếu không thì quản lý một cao cấp nào đó không thể lên đến cấp bậc giám đốc sẽ mất đi động lực phấn đấu. Việc thăng tiến lên giám đốc không chỉ phụ thuộc vào năng lực cá nhân mà còn phụ thuộc vào cơ hội: nếu phát triển theo một hướng nào đó, bộ phận sẽ tiếp tục mở rộng, các nhóm mới sẽ được thành lập, giám đốc mới sẽ được thăng chức. Nhưng nếu không như vậy, giám đốc cũ không rời đi, những người có năng lực có thể không bao giờ tìm được cơ hội. Lúc này, việc đề bạt nội bộ lên “quản lý cao cấp” trở nên rất quan trọng, con người luôn cần có mục tiêu.
“Không sao.” Kinh Hồng nói: “Tôi sẽ đích thân theo dõi sản phẩm này.” Trong phương diện liên quan đến trí tuệ nhân tạo, Kinh Hồng có con mắt sắc bén, điều này ai cũng biết.
“...Dạ được.”
Tổng giám đốc bộ phận không cảm thấy khả năng của mình bị nghi ngờ. Kinh Hồng rất coi trọng Tín dụng AI, thậm chí có người nói năm ngoái anh đã từ bỏ vị trí CEO của Côn Bằng Hoa Vi, bây giờ sản phẩm không được như mong đợi, bản thân anh cũng bị mất mặt. Hiện tại Kinh Hồng không nổi giận, không truy cứu trách nhiệm, coi như là một kết quả tốt lắm rồi.
Lát sau Kinh Hồng lại nói: “Sau khi sửa đổi, nếu cần tôi đích thân đứng trên sân khấu trong các hoạt động quảng bá tiếp theo của sản phẩm cũng có thể sắp xếp.”
“...Dạ được.”
Có rất ít sản phẩm được đích thân Kinh Hồng tham dự vào, nhưng thỉnh thoảng vẫn có, Kinh Hồng tham gia hoạt động quảng bá tức là sản phẩm đó được đánh giá cao. Vì Phiếm Hải, Kinh Hồng luôn dốc hết sức mình.
Sau đó, Kinh Hồng và Triệu Hãn Thanh gọi video cho phía Xe hơi Phi Trì, hỏi bên kia tiến độ phát triển của xe hơi thế hệ mới như thế nào, có cần hỗ trợ gì không.
Khác với các nhà đầu tư thông thường, Kinh Hồng không chỉ tài trợ tiền mà còn hỗ trợ các đối tượng nhận đầu tư quan trọng hơn của tập đoàn Phiếm Hải. Mục tiêu đầu tư của các công ty khác hiếm khi nào được nhân vật lớn ngang tầm Kinh Hồng hỏi đến. Vì vậy, việc hỗ trợ từ các công ty đó sẽ cần một quá trình dài hơn, chắc chắn sẽ còn nhiều vấn đề hơn.
Kinh Hồng cũng sẽ lắng nghe những khó khăn của đối phương rồi đưa ra ý kiến riêng của mình. Hai năm trở lại đây, một số công ty đã lớn mạnh hơn, nhưng các nhà sáng lập vẫn quen miệng: “Nếu mà sếp Kinh gặp phải vấn đề này thì chắc chắn sẽ...” Những người khác sẽ rất ngạc nhiên, hỏi: “Tại sao anh luôn gọi sếp Kinh?” Lúc này, họ sẽ giải thích rằng trước đây sếp Kinh thường giúp phân tích các vấn đề, mô hình tư duy của họ là của sếp Kinh. Họ cũng cho biết, những ngày đầu khởi nghiệp, họ thường cảm thấy ý tưởng của mình rất hoàn thiện rồi, nhưng Kinh Hồng luôn có thể chỉ ra vấn đề chỉ sau một thời gian ngắn, làm cho họ luôn muốn lao tới và giật lại bàn kế hoạch. Theo thời gian, họ tự nhiên sẽ muốn dùng phương thức tư duy của Kinh Hồng để nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Tóm lại, Kinh Hồng đang dùng thời gian và năng lực của mình để đổi lấy tương lai của tập đoàn Phiếm Hải.
...
Buổi chiều, Kinh Hồng bất ngờ gặp phải một vấn đề không liên quan đến công việc.
Và còn có mối liên hệ với tập đoàn Thanh Huy.
Tổng giám đốc mới của khối điện toán đám mây của Phiếm Hải, Khương Nhân Quý, đến tìm Kinh Hồng để báo cáo một việc.
Khi nhìn thấy anh ta, Kinh Hồng không khỏi nghĩ tới câu chuyện Phiếm Hải và Thanh Huy cùng nhau thay đổi vị trí lãnh đạo bộ phận điện toán đám mây thành người của phe tiêu thụ khi trước.
Đó là lúc Khương Nhân Quý lên nắm quyền, nhân viên khối điện toán đám mây gọi anh ta là “Khương quý nhân”, đùa rằng lúc này sếp của họ đang được Kinh Hồng sủng ái.
“Sếp Kinh, có chuyện thế này...” Khương Nhân Quý tỏ ra rất bối rối nói: “Vài ngày trước, trưởng phòng Giám sát an ninh mạng thông tin công cộng thuộc Bộ Công an đến gặp chúng tôi...”
Ngay cả Kinh Hồng cũng bối rối, anh hỏi: “An ninh mạng thông tin công cộng...?”
“Phải...” Khương Nhân Quý đáp: “Nghe nói điện toán đám mây của Thanh Huy bị Phòng Giám sát an ninh mạng của công an thành phố điều tra.”
Kinh Hồng khẽ cau mày, chờ đối phương nói tiếp.
Khương Nhân Quý tiếp lời: “Có vẻ như một số công ty đã cùng báo cáo vụ việc, nói rằng máy tính của công ty đã bị xâm nhập, đánh cắp dữ liệu, rò rỉ thông tin, tìm thấy một phần mềm độc hại thu thập dữ liệu trên máy tính. Mấy công ty này là khách hàng lâu năm dùng dịch vụ đám mây của Thanh Huy, họ nghi ngờ Thanh Huy bí mật cài đặt phần mềm gián điệp, thu thập thêm thông tin bên ngoài... qua đám mây. Tập đoàn Thanh Huy có dịch vụ ADS và dịch vụ WAF riêng, nhưng có lẽ chính những thứ đó đang thu thập và gửi dữ liệu?”
Kinh Hồng: “...”
Anh nghĩ ngay tới Chu Sưởng.
Đó là ý của chính Chu Sưởng sao?
Suy nghĩ đầu tiên của Kinh Hồng là không. Anh cảm thấy Chu Sưởng sẽ không làm như vậy. Có thể không liên quan đến tập đoàn Thanh Huy, cũng có thể không liên quan đến Chu Sưởng, mà là do cấp dưới của hắn gây ra.
Nhưng chẳng bao lâu, Kinh Hồng đã giật thót trước sự phủ nhận của chính mình.
Anh thật sự hiểu Chu Sưởng đến thế sao?
Kinh Hải Bình thường nói: “Chu Sưởng ấy giống hệt ba của nó“. Chẳng lẽ thật sự giống hệt sao?
Kinh Hồng ngước lên, hỏi: “Có liên quan gì tới Phiếm Hải?”
Đây mới là trọng tâm vấn đề.
“Vâng...” Khương Nhân Quý đáp: “Vì việc này liên quan đến vấn đề chuyên môn nên Phòng Giám sát an ninh mạng muốn thành lập hội đồng chuyên gia thẩm định, tức là mời các công ty trong ngành cùng nghiên cứu, thảo luận xem những phần mềm gián điệp đó có phải của Thanh Huy hay không. Jason đã qua đó rồi. Về cơ bản tất cả các công ty làm bảo mật đám mây trong ngành đều đã tham gia.”
Dịch vụ chống virus dựa trên đám mây thực sự thuộc vấn đề chuyên môn. Phần mềm diệt virus truyền thống cần phải tải xuống và cập nhật cơ sở dữ liệu virus hàng ngày, chiếm dung lượng máy tính và thời gian của người dùng, thường phải mất hai hoặc ba ngày để virus “nhập” vào cơ sở dữ liệu, tốc độ rất chậm. Các dịch vụ chống virus dựa trên đám mây thì khác, điện toán đám mây có thể giám sát toàn bộ internet, thu thập, phân tích và xử lý virus mới trong thời gian thực, thậm chí chặn chúng trực tiếp trong đám mây. Phiếm Hải cũng có các dịch vụ tương tự.
Nhưng Kinh Hồng lại bắt đầu không hiểu, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Khương Nhân Quý cũng có chút bối rối, trả lời Kinh Hồng: “Jason đã phân tích nhiều ngày rồi, cảm thấy không dễ để kết luận plug-in đó đến từ Thanh Huy... Nhưng hình như trưởng phòng Trịnh của Phòng Giám sát an ninh mạng muốn xác nhận chuyện này là thật...? Phòng Giám sát an ninh mạng là lãnh đạo trực tiếp, có quyền quyết định sự sống chết của công ty IT trong phạm vi rộng, mấy công ty khác dường như đều ngầm hiểu, đưa ra báo cáo không có lợi cho tập đoàn Thanh Huy... Suy cho cùng cũng là đối thủ cạnh tranh. Jason hiện tại không biết nên làm như thế nào. Tôi cũng cân nhắc, thấy vẫn phải hỏi ý sếp Kinh xem sao.”
Kinh Hồng: “...”
Đây chính là mấu chốt, kẻ chủ mưu cuối cùng lại biến thành anh.
Lại muốn gắp lửa bỏ tay người?
Trên thương trường, chiêu trò này không ngừng xảy ra.
Khá là hèn, họ thậm chí còn đăng ảnh khiêu dâm lên ứng dụng giáo dục của công ty đối thủ, sau đó vạch trần và tố cáo.
Bản thân trưởng phòng Trịnh đó cũng không muốn chịu trách nhiệm, thế là bèn kéo theo một hai ba bốn đối thủ cạnh tranh của Thanh Huy cùng đi phân tích virus, đưa ra báo cáo.
Còn những đối thủ được lôi kéo này thì sao? Về mặt chủ quan thì muốn tấn công tập đoàn Thanh Huy, về mặt khách quan thì muốn lấy lòng trưởng phòng Giám sát an ninh mạng, nên nhắm mắt làm báo cáo. Dù sao đi nữa, nếu bị điều tra, tất cả mọi người đều có thể nói rằng mình không biết cách gì về giám sát an ninh mạng, không biết cách đưa ra đánh giá, khác nghề như cách núi, là vấn đề về khả năng chứ không phải thái độ. Vì vậy đến cuối cùng thì không ai thực sự có vấn đề, mọi thứ đều mơ hồ, muốn đòi nợ cũng chẳng biết tìm ai.
Khương Nhân Quý vẫn đang cố gắng giải thích việc này, anh ta nói: “Không biết được là trưởng phòng Trịnh muốn đi đến bước nào. Thực ra phó phòng Nam cho rằng chuyện này không nghiêm trọng đến thế, nhưng trưởng phòng Trịnh nhất định phải làm. Rồi không biết cuối cũng sẽ là một cuộc trò chuyện, cảnh cáo, hay là công bố, vạch trần hay... nghiêm trọng nhất là đi đến bước chịu trách nhiệm hình sự. Tôi đã hỏi bên pháp chế rồi, hành vi này có thể đã cấu thành tội “phá hoại hệ thống thông tin máy tính” theo điều 286 bộ luật Hình sự, nhưng không biết chứng cứ có sử dụng được hay không, đã đủ chứng cứ chưa.”
Kinh Hồng câm nín lần nữa: “...”
Khương Nhân Quý thăm dò: “Sếp Kinh, vậy nên...?”
Kinh Hồng lúc này đã hiểu, nói: “Nên thế nào thì cứ thế đấy thôi, không đi đến kết luận đó được, nghĩa là không thể đi đến kết luận đó.”
“Vâng.” Khương Nhân Quý hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy còn áp lực bên Phòng Giám sát an ninh mạng...”
“Cậu dặn dò Jason đi...” Kinh Hồng nói: “Đưa đẩy khéo vào. Còn nếu có áp lực thì tôi chống đỡ, không cần phải lo.”
“Vâng.” Nhưng cuối cùng trước khi rời đi, Khương Nhân Quý vẫn xác nhận lại: “Sếp Kinh, bảo mật là điểm yếu lớn nhất của điện toán đám mây, anh biết điều đó phải không? Nếu lần này Thanh Huy bị kết tội, tạo thành tai tiếng, mảng nghiệp vụ này của Thanh Huy sẽ bị Phiếm Hải soán ngôi. Trong mấy năm qua, trên phương diện điện toán đám mây... Phiếm Hải chúng ta vẫn mãi không có cách trở thành số một. Chẳng những không thể đứng số một, mà còn kém xa. Nhưng nếu Thanh Huy vướng phải scandal này, chắc chắn sẽ mất niềm tin của khách hàng, rồi lao dốc.”
“Tôi biết.” Kinh Hồng nhướng mi liếc nhìn anh ta: “Nhưng Phiếm Hải và Thanh Huy là công ty IT có công nghệ tốt nhất Trung Quốc, điều chúng ta cần là cạnh tranh lành mạnh, không phải cạnh tranh ác ý.”
Trong điều kiện cạnh tranh lành mạnh, công nghệ sẽ phát triển, toàn bộ ngành sẽ thịnh vượng, trong khi kết quả của sự cạnh tranh ác ý chỉ có thể là sự chiếm lĩnh thị trường một cách tượng trưng, sự giàu có bề ngoài mà thôi. Tầm nhìn của Kinh Hồng chưa bao giờ chỉ tập trung vào góc nhỏ này.
Đám mây là một chiến trường quan trọng khác. Thông tin doanh nghiệp đều nằm trên đám mây, các nhà cung cấp dịch vụ đám mây kiểm soát toàn bộ dữ liệu. Tuy nhiên, so vớiAmazon, Microsoft và thậm chí cả Google, công nghệ điện toán đám mây của Trung Quốc vẫn còn tồn tại khoảng cách khá lớn. Vậy liệu toàn bộ dữ liệu của các công ty Trung Quốc có thể được lưu trữ trong kho dữ liệu của các ông lớn quốc tế không? Câu trả lời tất nhiên là không.
Ngoài ra, việc đánh bại Thanh Huy theo cách này là không công bằng với Thanh Huy.
Kinh Hồng ở vị trí này mà đòi công bằng quả thực rất buồn cười, nhưng “không công bằng” quả thực là điều mà Kinh Hồng ghét nhất, không có gì ghét hơn.
Trước mặt một người bạn nào đó, Kinh Hồng luôn có một “điểm đen“. Một lần ở trường mẫu giáo, Kinh Hồng chơi cờ đam với bạn và cha của người bạn đó, khi ấy cha của bạn vừa chơi cờ của mình, vừa chỉ đạo người bạn kia, dùng quân cờ của mình làm cầu nối, giúp người bạn kia thắng trò chơi đầu tiên. Kinh Hồng lúc đó chưa đầy năm tuổi đã khóc sướt mướt. Những năm sau đó, mỗi lần gặp lại, cha của người bạn kia đều nói với Kinh Hồng rằng: “Kinh Hồng à, hồi nhỏ con còn khóc vì thua cờ ấy chứ”, còn luôn xem là một sự việc đáng xấu hổ đối với Kinh Hồng rất điềm tĩnh khi chỉ mới mười mấy tuổi. sau này Kinh Hồng hiểu ra phản ứng của mình lúc đó không phải vì thua cuộc mà là vì đã cảm giác được “sự bất công“. Trên thực tế, quân cờ của đối phương nhiều gấp đôi quân cờ của anh, nhưng chỉ cần một nửa trong số đó vào địa bàn thì đối phương thắng, vậy là không công bằng.
Từ đó về sau đều như vậy. Hồi học tiểu học, toàn trường chọn “học sinh xuất sắc”, bề ngoài đưa ra vài mấy tiêu chí, trong đó Kinh Hồng đứng đầu mọi tiêu chí, nhưng người được bầu cuối cùng không phải là Kinh Hồng, mà là con trai của một lãnh đạo nào đó. Kinh Hồng lúc đó rất bức xúc, nhưng phụ huynh và bạn bè đều không hiểu, chỉ nói: “Không phải chỉ là một giải thưởng vớ vẩn thôi sao? Thắng thì sao, không thắng thì sao?” Mãi sau này Kinh Hồng mới nhận ra điều làm anh buồn không phải là anh không được giải, mà vì thấy nó quá bất công.
Sau này, khi trưởng thành, Kinh Hồng cuối cùng cũng bắt đầu có khả năng tự vệ, thậm chí còn bắt đầu bảo vệ người khác. Vào năm thứ tư học tiến sĩ, một đàn em xuất thân từ một vùng nông thôn ở tỉnh nọ nhờ Kinh Hồng giúp đỡ, cô đã học thạc sĩ tại đại học Thanh Hoa, có thể chuyển một số tín chỉ sang Stanford, nhưng trường không công nhận các trường đại học Trung Quốc, buộc cô phải chọn thêm một môn học khác, trong khi một học phần ở Stanford tốn ít nhất vài ngàn đô la Mỹ. Khi đó, Kinh Hồng thu thập bằng chứng về việc sinh viên các nước chuyển tín chỉ thành công, trong đó có các nước châu Phi, đồng thời anh nhận thấy sinh viên Trung Quốc nhiều năm trước cũng làm được, mãi về sau số lượng sinh viên Trung Quốc tăng lên, trường kia muốn kiếm tiền nên mới cấm nó. Tiếng Anh của cô nữ sinh không được lưu loát lắm, Kinh Hồng bèn thay mặt cô gái này gửi đi gửi lại hàng chục email tới các lãnh đạo khác nhau của trường, cho rằng điều này là “unfair” với sinh viên Trung Quốc, giọng điệu lịch sự nhưng thái độ cứng rắn. Cuối cùng, trường cũng đầu hàng, cô gái kia trở thành huyền thoại, là người Trung Quốc duy nhất chuyển tín chỉ trong vòng mười năm trở lại.
Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, Kinh Hồng vẫn căm hận từ “bất công” này.
Đúng, là căm hận.
Công nghệ không bằng người ta thì phải học, Kinh Hồng không ưa giở trò bẩn thỉu.
Trở lại hiện tại.
Khương Nhân Quý hỏi Kinh Hồng: “Vậy chúng ta nên làm sản phẩm Giáo dục đám mây càng sớm càng tốt, phải vượt qua Thanh Huy, đúng chứ?”
Kinh Hồng đáp: “Tất nhiên. Giao cho nhóm của Maurice.”
“Vâng...” Khương Nhân Quý tổng kết lại quyết định của Kinh Hồng: “Với sản phẩm Giáo dục đám mây, chúng ta phải vượt lên trên Thanh Huy, cho Thanh Huy một vố đau. Nhưng đối với nhiệm vụ của Phòng Giám sát an ninh mạng, cứ mặc kệ áp lực, nên làm gì thì làm đó, không thấy thì là không thấy, coi như giúp Thanh Huy một tay.”
“Đúng.” Kinh Hồng gật đầu: “Là hai việc khác nhau.”
- --
Mình cực kỳ thích nhân cách của Kinh Hồng, cạnh tranh có dùng thủ đoạn là bình thường, nhưng sẽ không có chuyện ăn không nói có, chơi dơ chơi bẩn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]