Một ngày cuối tháng bảy, quá trình thẩm định đã có kết quả. Đề nghị của Phiếm Hải có hiệu lực, việc mua lại chính thức bắt đầu, kéo dài trong một tháng.
Vì hội đồng quản trị Saint Games bí mật đề nghị các cổ đông lớn giữ lại cổ phần, giá chào mua của Phiếm Hải không thể so sánh với phần bù (Premium) cao hơn vài trăm phần trăm, cuối cùng cũng không có nhiều cổ đông chấp nhận chào mua và bán cổ phần của mình. Khi hết thời gian chào mua, Phiếm Hải nắm giữ tổng cộng 31% cổ phần.
Vì là Hiệp sĩ trắng thân thiện nên giá chào mua công khai được Phiếm Hải và Hội đồng quản trị Saint Games thương lượng từ trước.
Nhìn thấy tình trạng này, cuối cùng Thanh Huy tuyên bố sẽ không tiếp tục gia hạn lời đề nghị sau nhiều lần gia hạn, lời đề nghị của Thanh Huy bị vô hiệu tại đây. Tất nhiên Thanh Huy có thể tăng giá, nhưng Phiếm Hải nhận được sự hỗ trợ của Saint Games với tư cách Hiệp sĩ trắng, hơn nữa hai bên có nguồn tài chính tương đương, cơ hội thắng của Thanh Huy đã rất nhỏ.
Cuộc khủng hoảng của Saint Games tạm thời được giải quyết. Tiếp theo phải xem liệu tập đoàn Phiếm Hải có thêm động thái nào nhằm tăng tỷ lệ nắm giữ sau ba tháng hay không.
Kinh Hồng không ngờ Saint Games lại liên tục thể hiện sự tồn tại của mình trong suốt ba tháng chờ đợi. Họ tích cực yêu cầu Phiếm Hải, với tư cách là cổ đông lớn nhất của Saint Games, giúp Viễn Chinh tiến vào Trung Quốc và giải quyết ngay khó khăn lớn nhất là thủ tục của chính phủ. Các tiêu chuẩn để phê duyệt chính thức luôn khá là mông lung, Saint Games cần một công ty khổng lồ có mối liên hệ chặt chẽ với cơ quan chức năng cũng như khả năng qua vòng thẩm định để hỗ trợ.
Nhưng Kinh Hồng quyết định án binh bất động, cũng vận dụng “bí kíp trì hoãn“. Kéo dài một tuần, lại thêm một tuần.
Ban quản lý Saint Games rất sốt ruột, thúc giục Phiếm Hải hết lần này đến lần khác, thậm chí còn giả vờ là vô ý gây rối ở một game trực tuyến khác mà Phiếm Hải làm đại lý và đang hợp tác vận hành, gây ra bug, vì thế Phiếm Hải ngay lập tức đóng cửa máy chủ Trung Quốc của game đó, mở lại máy chủ vào ngày hôm sau sau khi mọi chuyện đã được giải quyết xong, hai bên làm như chưa xảy ra chuyện gì.
...
Thời gian trôi qua từng chút một, thời hạn ba tháng “cấm tăng tỷ lệ sở hữu” đối với Saint Games sắp kết thúc.
Trước khi kết thúc, Kinh Hồng bay tới Đại Liên để tham dự hội nghị thượng đỉnh chuyên môn của các công ty đầu ngành công nghệ thông tin.
Kinh Hồng vốn không có ý định đi, nhưng tổng giám đốc khối phụ trách giải trí Phiếm Hải đột nhiên nghỉ việc, tổng giám đốc Diệp của HR sàng tới lọc lui, cuối cùng cho rằng một phó tổng giám đốc cao cấp của tập đoàn Thanh Huy rất phù hợp, người này hiện đang ở công ty con tại Thượng Hải của Thanh Huy.
Vấn đề là, sau khi nói chuyện, vị phó tổng giám đốc cao cấp ở Thanh Huy nọ không mấy mặn mà với “nhảy việc”, chị đã làm cho Thanh Huy được 18 năm.
Một mình Kinh Hồng đến Thanh Huy Thượng Hải để gặp phó tổng giám đốc cao cấp này thì có vẻ là một động thái lớn, vì vậy, sau khi biết người nọ sẽ tham dự hội nghị thượng đỉnh tại Đại Liên, anh quyết định tự mình tham dự, hẹn chị ra quán cà phê gần địa điểm tổ chức trò chuyện. Sau khi do dự ít lâu, bên kia đã đồng ý.
Thế là một ngày trước hội nghị thượng đỉnh, sau khi đến Đại Liên, Kinh Hồng đã đến thẳng quán cà phê hẹn trước đó.
Quán cà phê này rất có không khí, chủ quán xây dựng trông giống như một khu rừng nhiệt đới, cây xanh rải rác khắp nơi, phòng riêng nhỏ ở tầng hai giống như nhà gỗ nhỏ, được làm toàn bộ bằng gỗ, kính ốp từ trên trần xuống sàn sạch sẽ sáng sủa. Bên dưới nhà gỗ, lớp vỏ trang trí giống như gỗ bao bọc chặt các cột đỡ, khiến cả quán cà phê trông như một khu rừng nhiệt đới giữa thành phố.
Khi Kinh Hồng bước từng bước lên bậc thềm, cửa quán cà phê đột nhiên mở ra, một người đàn ông anh tuấn bước từ trong ra.
“...” Kinh Hồng dừng chân.
Là Chu Sưởng.
Nhìn thấy Kinh Hồng, Chu Sưởng hơi giật mình. Hôm nay trời rất lạnh, Kinh Hồng mặc áo len cổ lông, lớp lông đen dài nhẹ nhàng cọ lên cằm, ôm lấy nửa cổ anh, khiến nó trông càng trắng trẻo, thon gọn hơn. Kinh Hồng không cài nút áo khoác, dáng người thẳng tắp.
Trước đó, Chu Sưởng đã xem qua danh sách khách mời của hội nghị, biết không có tên Kinh Hồng, bây giờ gặp anh, hắn cũng hơi giật mình. Nhưng chẳng bao lâu sau, cảm giác tê dại bò dọc sống lưng, khuôn mặt không vui vì cuộc đàm phán hợp tác vừa rồi giãn ra một chút, hắn hỏi: “Anh Kinh, sao đột nhiên lại muốn tham dự hội nghị Đại Liên?”
“Anh Chu.” Kinh Hồng chào hỏi trước, nói “Chờ một chút, tôi gặp người quen” vào tai nghe Bluetooth, rồi mỉm cười lịch sự đáp lại: “Ban tổ chức nhiệt tình quá, cũng khó từ chối. Sau lại nghĩ, năm ngoái và năm trước đó tôi cũng không đến, thường thì sự bất quá tam mà, nên quyết định tham gia lại vào phút cuối.”
“Vậy à.” Chu Sưởng ôm áo khoác trong tay, gật đầu, lại hỏi: “Đến quán cà phê này gặp khách à?”
“Thế thì không phải.” Kinh Hồng đáp: “Gặp bạn học cũ. Thường ít đến Đại Liên, nhưng lần này cũng đến rồi, bạn bè cũ muốn tụ tập. Cũng đã khuya, họ quan tâm đến tôi, đến khách sạn bên này uống gì đó rồi trò chuyện, cũng vội vã lắm.”
Chu Sưởng lại gật đầu. Tất nhiên, Kinh Hồng bận, nếu bạn học cũ muốn gặp anh thì chỉ có thể gặp ở gần khách sạn anh ở.
Kinh Hồng hỏi lại: “Anh Chu thì sao?”
“Gặp một đối tác.” Giọng Chu Sưởng nghe như biếng nhác, không xa cách như xưa: “Bàn chuyện hợp tác sau này, nhưng chẳng có kết quả gì cả.”
“Cũng bình thường.” Kinh Hồng nói: “Thôi được rồi anh Chu, tôi vào trước đây. Gặp lại sau.”
Chu Sưởng nhìn chăm chú vào đuôi mắt hơi nhướng lên của Kinh Hồng, nói: “Ừ, gặp lại sau.”
Vậy là hai người đi lướt qua nhau.
Mùa đông ở Đại Liên lạnh lẽo, sau khi tạm biệt Kinh Hồng, Chu Sưởng đứng trên bậc thềm vài giây, nhìn làn sương mà anh thở ra khi nói chuyện vừa rồi từ từ lan rộng, biến mất hoàn toàn, không còn dấu vết nào trong không khí nữa thì mới quay đi, bước xuống thềm.
Trong quán cà phê, Kinh Hồng quay cổ, cuối cùng cũng tìm thấy Trương Lệ mà mình hẹn gặp đang ngồi trong góc.
Trương Lệ khoảng hơn bốn mươi tuổi, để tóc dài uốn xoăn, ngoại hình trông tương đối hiền hòa.
“Tổng giám đốc Kinh...” Kinh Hồng đi tới rồi, Trương Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hơi căng thẳng, nói: “Vừa rồi tôi gặp phải sếp Chu.”
“Ừ.” Kinh Hồng cũng nói: “Tôi cũng vừa gặp anh ta ngoài cửa.”
Trương Lệ hỏi: “Có cần đổi chỗ không?”
Kinh Hồng hoàn toàn hiểu được cảm giác căng thẳng của người đối diện khi đi bàn chuyện nhảy việc lại đụng phải cấp trên hiện tại, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc anh ta không quay lại đâu. Nếu chị không yên tâm thì chúng ta lên tầng hai, tìm nơi nào có thể nhìn thấy cửa ra vào.”
Trương Lệ gật đầu.
Thế là cả hai lên lầu, mỗi người gọi một ly cà phê. Kinh Hồng bắt đầu nói về kế hoạch của Giải trí Phiếm Hải, và công nhận khả năng của Trương Lệ.
Mặc dù thỉnh thoảng Trương Lệ lại liếc nhìn cửa, nhưng Kinh Hồng có thể nhìn ra rằng chị đang lắng nghe từng lời mình nói.
Kinh Hồng một lần nữa hứa sẽ giao quyền, và rồi cuối cùng nhấn mạnh thêm một câu: “Nhưng nếu thất bại thì cứ thất bại thôi, cũng không sao, chị cần phải cảm thấy áp lực. Không ai có thể đảm bảo rằng mọi sản phẩm sẽ thành công. Phiếm Hải đạt được quy mô như ngày hôm nay là bằng cách liên tục thử và sai.”
Nhìn chung, Kinh Hồng là người thận trọng, nhưng cũng hoàn toàn tôn trọng thị trường. Trong nhiều trường hợp, thị trường khó lường thì đành phải chấp nhận, anh luôn khởi động và dừng các dự án với tốc độ đáng kinh ngạc, cần làm thì làm, cần bỏ thì bỏ. Về mặt này thì Chu Sưởng cũng không khác gì.
Trương Lệ ngước lên.
Gặp nhiều người rồi, khả năng nhìn người của Kinh Hồng cực kỳ chuẩn xác.
Khi một người được giao nhiệm vụ quan trọng, người đó thường có hai thái độ: một là biết ơn, vui vẻ và xoa tay háo hức chuẩn bị làm việc lớn; hai là ngần ngại, sợ mình sẽ làm người giao việc thất vọng, sợ mình sẽ phụ lòng mong đợi của người ta. Một loại người là lấy mình làm trung tâm, loại còn lại thì lấy người khác làm trung tâm. Điều đặc biệt đáng để cảm khái là đàn ông thường thuộc loại thứ nhất, trong khi phụ nữ thường thuộc loại thứ hai.
Kinh Hồng đã kiểm tra thông tin của Trương Lệ.
Sinh ra ở một vùng nông thôn, nhà có bốn em gái và một em trai, tuy nhiên Trương Lệ thông minh, thi đậu vào đại học Phúc Đán, lấy bằng thạc sĩ, sau khi tốt nghiệp thì gia nhập Thanh Huy, thuộc tốp nhân viên đời đầu của Thanh Huy.
Nghe nói, từ ngày mới vào làm, ngày nào chị ta cũng làm việc đến 12 giờ, không ngừng làm việc cho đến khi đạt được kết quả theo từng giai đoạn của nhiệm vụ, đảm bảo mỗi ngày đều phải có tiến triển, tất cả các dự án đều được hoàn thành trước thời hạn rất lâu, thậm chí chỉ bằng một nửa thời gian, đủ để chị có thể thực hiện thêm một dự án khác. Hơn nữa, nội dung công việc được nộp luôn nhiều hơn những gì được yêu cầu, chẳng hạn như gửi kèm kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo của dự án.
Đồng thời, điều thần kỳ là các đồng nghiệp khác không hề bực bội khi chị làm như vậy. Có lẽ vì có nhiều em nên Trương Lệ rất giỏi ứng xử. Khi đó, mỗi lần đến trụ sở Bắc Kinh họp với các bộ phận khác, chị đều mang theo vài món quà, chẳng hạn như bánh ngọt của cửa hàng nổi tiếng trên mạng nào đó ở Thượng Hải. Còn ở công ty con, vì chị khiêm tốn, chu đáo và sẵn sàng giúp đỡ người khác nên không gây khó chịu, đồng nghiệp chỉ nghĩ đơn giản rằng “Trương Lệ thích làm việc vậy thôi”, mặc dù rất có thể điều này là sự thật.
Vì vậy, ở Thanh Huy, Trương Lệ ngày càng thăng tiến vững vàng. Là người quản lý, Kinh Hồng chắc chắn biết rất rõ những người như vậy sẽ thăng tiến nhanh chóng. Nhân viên được thăng chức có thể không thông minh lanh lợi cho lắm, nhưng ai cũng sẵn sàng đề bạt một nhân viên “đã làm việc trong nhóm của mình nhiều năm, rất nghiêm túc, chăm chỉ và hoàn thành mọi việc theo đúng kế hoạch“.
Và sau khi Trương Lệ trở thành quản lý đã thể hiện khả năng dùng người của mình. Bản thân chị có thể không sáng tạo lắm, nhưng chị có khả năng phán đoán mạnh mẽ, có lẽ bởi vì xuất thân bình dân, có sở thích giống với “người bình thường”, cấp dưới của chị đều rất có tài, hiệu suất làm việc luôn xuất sắc.
Là người quản lý, “biết cách dùng người” đã là điều kiện đủ rồi.
Vì những “quá khứ” này, Kinh Hồng suy đoán rằng Trương Lệ sau khi làm việc ở Thanh Huy 18 năm chưa chắc là không nghĩ đến việc tiếp nhận một thử thách mới, nhưng khi phải đối mặt với đủ kiểu nể trọng và săn lùng, chị lại chùn chân.
Dựa trên điểm này, lời nói của Kinh Hồng cuối cùng cũng dừng lại ở chủ đề “Đừng quá áp lực“. Anh đoán trước đây mọi người đến chiêu mộ Trương Lệ đều tập trung tin tưởng vào khả năng của chị, mong chờ thành tích của chị thật nhiều.
Tuy nhiên, Kinh Hồng không định ép buộc người ta.
Nói xong, chầu cà phê cũng kết thúc, Kinh Hồng đứng lên, nói sẽ cho thêm hai tuần để cân nhắc kỹ lưỡng lời đề nghị. Trương Lệ đồng ý.
...
Ngày hôm sau Kinh Hồng không gặp Chu Sưởng. Vì quyết định tham gia diễn đàn khá muộn nên Kinh Hồng không được xếp vào diễn đàn chính mà được thêm vào diễn đàn phụ. Còn việc chính là gặp Trương Lệ.
“Phiếm Hải.” Trương Lệ vẫn bình tĩnh, nói: “Tuy nhiên, nội dung công việc hoàn toàn khác với ở Thanh Huy, tôi phụ trách Giải trí Phiếm Hải, không có sự cạnh tranh với dịch vụ tư vấn hiện nay. Tôi sẽ không tiết lộ điều gì, cũng không dẫn theo người của tôi, mong rằng sếp Chu cũng nể tình tôi đã phục vụ ở Thanh Huy 18 năm, đừng đưa ra thỏa thuận không cạnh tranh để làm tôi khó xử.”
Nếu khởi động thỏa thuận không cạnh tranh, Trương Lệ sẽ không được gia nhập công ty đối thủ trong vòng hai năm, nhưng tập đoàn Thanh Huy phải trả toàn bộ lương trong thời gian này. Nhưng trên thực tế, nếu nhân viên thực sự muốn đi thì công ty không thể làm gì để ngăn cản họ. Không làm nhân viên chính thức thì dùng hợp đồng cho thuê lại lao động cũng thế thôi. Có thể thấy Trương Lệ không muốn trở mặt hoàn toàn, Chu Sưởng cũng không.
“Phiếm Hải?” Trong chốc lát, Chu Sưởng đã hiểu rõ mọi việc. Hắn hỏi: “Mức lương và phúc lợi rất dễ thương lượng, chị biết điều đó phải không?”
“Phải, cảm ơn sếp Chu.” Trương Lệ đáp: “Nhưng không phải do lương và đãi ngộ.”
Chu Sưởng gật đầu, không thuyết phục nữa mà nói với Trương Lệ: “Được, tôi không cản chị. Chúc chị thành công ở Phiếm Hải.”
Hai người hàn huyên thêm vài câu, Chu Sưởng cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: “Vị trí mới được thảo luận ở Đại Liên tuần trước phải không?”
“Đúng vậy.” Trương Lệ thẳng thắn, chị không thích những lời nói dối vô nghĩa, chỉ cười: “Thật ra cậu đã gặp phải đấy. Lúc đó ở quán cà phê đó luôn, tổng giám đốc Kinh thuyết phục được tôi, trong khi tôi vốn cũng không có hứng thú.”
Chu Sưởng cảm thấy không thể tin nổi: “Hai người không đổi sang nơi khác?”
“...Không.” Trương Lệ đáp: “Tổng giám đốc Kinh nói chắc cậu không quay lại đâu, chúng tôi không cần phí thời gian.”
Trương Lệ đi rồi, Chu Sưởng vẫn không dám tin.
Vậy là lần đó ở Đại Liên, Kinh Hồng đột nhiên quyết định tham dự hội nghị chỉ là để chiêu mộ Trương Lệ thôi?
Kinh Hồng biết rõ Trương Lệ cùng hắn tham dự hội nghị thượng đỉnh Đại Liên, gần như lúc nào cũng ở bên nhau mà còn bay đến Đại Liên, gọi Trương Lệ lẻn ra ngoài một lúc, hẹn chị ta gặp nhau ở quán cà phê gần khách sạn?
Kinh Hồng, săn trộm người của hắn ngay dưới mí mắt hắn?
Quản lý cấp cao khác của Thanh Huy cũng từng bị dụ nhảy việc, nhưng chưa có công ty nào dám ra tay khi mục tiêu đang ở cạnh hắn.
Sao Kinh Hồng dám?
Thậm chí họ còn đụng mặt nhau nữa chứ.
Không hiểu sao Chu Sưởng lại có ấn tượng sâu sắc với từng lời Kinh Hồng nói ngày hôm đó. Chu Sưởng còn nhớ khi mình hỏi “đang làm gì ở quán cà phê”, Kinh Hồng không hề do dự một giây nào, trả lời câu hỏi của hắn với vẻ mặt bình thường: “Gặp bạn học cũ. Thường ít đến Đại Liên, nhưng lần này cũng đến rồi, bạn bè cũ muốn tụ tập. Cũng đã khuya, họ quan tâm đến tôi, đến khách sạn bên này uống gì đó rồi trò chuyện, cũng vội vã lắm.”
Kết quả là Kinh Hồng đi săn trộm người của hắn.
Thậm chí không hề cảm thấy chột dạ khi gặp phải mình, và vẫn thực hiện kế hoạch ban đầu mà không thèm đổi chỗ.
Chu Sưởng nghĩ: Ai bảo điện ảnh Trung Quốc hết thuốc chữa vậy?
Mà Kinh Hồng đã thực sự thuyết phục được mục tiêu. Ba nhiêu năm qua, có vô số công ty lớn nhỏ tiếp cận Trương Lệ, nhưng Trương Lệ chưa bao giờ động lòng, không ngờ Kinh Hồng lại thuyết phục được chị.
Chu Sưởng đương nhiên là vẫn hơi bực bội vì chỗ trống của Trương Lệ, nhưng đồng thời không hiểu sao mà lòng hắn lại ngứa ngáy như bị lông chim cọ qua.
Hắn mở khóa điện thoại, gửi cho Kinh Hồng một tin nhắn như đùa:
[Đừng săn trộm nữa, sếp Kinh.]
Bên kia, sau khi nhìn thấy tin nhắn này, Kinh Hồng vốn đang khó chịu với ban giám đốc của Saint Games bỗng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Anh biết đây không phải là biểu hiện của sự nhu nhược hay một thỉnh cầu thực sự, chỉ là một câu đùa cợt ngẫu nhiên của Chu Sưởng thôi.
Kinh Hồng không đáp, mà nhìn hàng chữ này, nắm hờ bàn tay, ngón trỏ đặt nhẹ lên môi dưới, lặng lẽ mỉm cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]