Chẳng mấy chốc, xe đã dừng ở trước biệt thự của Kinh Hải Bình. Kinh Hồng cất hai bộ tài liệu vừa duyệt xong đi, tài xế mở cửa xe cho anh.
Kinh Hồng bước xuống rồi nói với tài xế: "Anh cứ về trước đi."
Tài xế hỏi: "Vậy anh có muốn để xe ở đây không?"
"Không cần đâu," Kinh Hồng nói, "Anh lái về đi. Nhưng sáng mai thì tới Trúc Hương Thanh Vận đón tôi." Ý là tối nay anh vẫn sẽ về căn hộ cao cấp ba trăm mét vuông ở tiểu khu Trúc Hương Thanh Vận mà mình thường ở. Nhưng để tiện cho tài xế thì lát nữa anh sẽ lái chiếc xe khác qua bên đó.
"Vâng." Tài xế đã trở lại với phong thái lịch sự thường ngày, như thể người hạ cửa xe lớn tiếng sừng sộ ban nãy chỉ là sự tưởng tượng của Kinh Hồng, "Vậy anh đi cẩn thận."
*
Anh bước vào nhà, cha anh Kinh Hải Bình và mẹ anh Tưởng Mai đã ra đón sẵn ở cửa.
Kinh Hải Bình đã hơn sáu mươi, tóc đã hoa râm nhưng tinh thần vẫn rất tốt. Trên gương mặt thon gầy đeo một cặp kính gọn gàng trông rất nho nhã. Chính vì dáng người ông thiên gầy, ngũ quan ôn hòa, khí chất lịch sự nhã nhặn, phong cách bình thản chậm rãi, lại thêm trong bốn người đứng đầu của ngành, chỉ có ông là tốt nghiệp từ Thanh Hoa Bắc Đại nên Kinh Hải Bình được gọi là "Nho thương".
Sau khi tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, Kinh Hải Bình làm việc ở một viện nghiên cứu trực thuộc viện Khoa học Trung Quốc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-nuoc-voi-lua/2779056/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.