Thuý Văn đã ăn hết hai ly kem. Cô uống ngụm nước, rồi đặt ly xuống bàn:
Ở Pháp người ta có những loại kem nào khác hơn ở đây không? Chắc sẽ có nhiều loại hơn, và ngon hơn nữa phải không?
Lê Vin lắc đầu:
Tôi không rành lắm, vì không thích món đó.
Thuý Văn nghiêng đầu:
Tôi rất thích các loại kem và bánh ngọt. Tôi nhớ lúc còn nhỏ, mẹ tôi thường cho tôi xem những chuyện tranh nước ngoài. Trong đó người ta vẽ hình những chiếc bánh và những cốc kem đủ màu. Tôi có ấn tượng đến lớn luôn.
Lê Vin mỉm cười:
Và cả các loại búp bê nữa chứ?
Ôi, sao anh biết?
Tôi có một cô em gái, cô ta cũng thích kem và bánh ngọt như cô, ngoài ra cô ta còn mê búp bê, phòng cô ta đầy những búp bê lớn nhỏ, tôi nghĩ con gái cô nào cũng thế.
Thuý Văn lắc đầu cười:
Tôi chỉ thích gấu nhồi bông thôi, búp bê là đồ con nít.
Lê Vin chỉ cười chứ không nhận xét. Anh rất ít nhận xét về những ý thích của Thuý Văn. Khi cô nói chuyện gì, anh thuờng im lặng nghe và cười khuyến khích cô nói tiếp.
Thuý Văn rất thích sự im lặng trầm tĩnh đó. Và anh là người duy nhất mà cô kể về những chuyện nho nhỏ của mình. Đôi lúc cô kể về với anh cả những giấc mơ mà cô có ấn tượng. Còn anh thì chỉ nghe và cười.
Làm việc với nhau hơn hai tháng. Nhưng giữa anh và cô có quan hệ bạn bè nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-nhung-giot-nang/3273226/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.