Hiệu Nghiêm vẫn nói 1 cách mềm yếu:
- Còn chứ, khó quên được lắm
- Nếu còn yêu em, sao anh không tìm cách thay đổi, so không làm 1 cái gì đi, anh cứ lửng lơ như vậy, em mòn mỏi qúa
- Hoàn cảnh đã như vậy, khó mà đảo lộn lắm, hãy bằng lòng hiện tại đi em.
- Không, em không bằng lòng được nữa. Em hối hận vì ngày trước không giành giật anh, mãi mãi em sẽ cứ hối hận như vậy. Nếu anh không thay đổi, sao nầy anh cũng sẽ hối hận.
- Đừng nói nữa Oanh, anh muốn được yên tĩnh. Những chuyện dằng xé làm anh mệt mỏi lắm rồi.
- Cứ mỗi lần em đề nghị sống chung, thì anh lại bỏ qua (ai biểu bà ngu làm chi),anh làm em tuyệt vọng qúa. Thật ra anh hết yêu em rồi phải không?
- Chưa bao giờ, với anh, em vẫn là tình cảm thiêng liêng của anh.
- Nhưng bên cạnh đó, anh cũng yêu cả Thúy Văn, đúng không? Vậy mà trước đây em tự hào rằng cô ta chỉ là vợ anh trên danh nghĩa, còn em mới thật sự là tình yêu của anh. Bây giờ em hết còn tin anh rồi
- Hoàn cảnh đã thay đổi, hãy hiểu cho anh, anh không phải là gỗ đá
- Em biết rồi, sống bên cạnh 1 tiểu thư quý tộc, anh làm sao không bị quyến rũ. Nếu biết trước như vậy, thà lúc đó em tự tử cho rồi
Và cô lại khóc 1 cách thê thiết, tuyệt vọng. Cô làm Hiệu Nghiêm đau đến nhói lòng. Anh choàng qua vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-nhung-giot-nang/3273223/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.