Thúy Văn quay lại nhưng vẫn đứng: 
- Anh muốn nói chuyện gì? 
Giọng Hiệu Nghiêm rành rọt: 
- Tôi không thích nhân viên của công ty là người thích ta thán cấp trên, chỉ cần cô hiểu như vậy. 
Thúy Văn không trả lời, cô quay phắt người đi ra cưa, môi run run muốn khóc. Ra đến hành lang, cô chạm trán với Hữu Tri. Anh ta nhin mặt cô, rồi nhìn về phía phòng giám đốc. Giọng anh ta thật dịu dàng: 
- Có chuyện gì vậy Thúy Văn? Anh ấy khiển trách chị phải không? 
Thúy Văn quẹt ngang mắt, hít mũi: 
- Không có gì đâu, tôi quen rồi. 
Nói xong cô bỏ đi xuống cầu thang. Cô không hay Hữu Tri cũng đi theo phía sau. Anh ta bước vào phòng, đến bên bàn: 
- Chuyện gì vậy, nói cho tôi biết đi. Nếu không có gì thì chị đã không căng thẳng như vậy. 
Thúy Văn cười gượng chứ không trả lời. Trong thâm tâm cô đề phòng luôn cả Hữu Tri. Anh ta là cánh tay mặt của Hiệu Nghiêm, làm sao dám thân mật với anh ta. 
Hữu Tri nói với giọng trầm ấm: 
- Tôi biết chị bất mãn với công việc, tại sao chị không bỏ cuộc? Chị đâu đáng đẻ bị đối xử như vậy. Hãy nói thật với tôi có phải chị bị bắt buộc không? 
- Anh Nghiêm luôn coi tôi là gián điệp cho ba tôi, thế anh có nghĩ vậy không? 
Hữu Tri lắc đầu rất thành thực: 
- Tôi không tin chị có tính đó, và chị cũng không đủ khả năng đối đầu với anh ấy. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-nhung-giot-nang/3273191/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.