Cô ngồi xuống phía đối diện. Nhìn quanh như tìm ông Nhị, Hiệu Nghiêm lên tiếng:
- Ba cô mới vừa ra ngoài.
Thúy Văn thoáng cau mặt. Có khách mà ba vẫn bỏ đi, rõ ràng ba không hề lịch sự với Hiệu Nghiêm. Cô nhỏ nhẹ:
- Tại ba tôi bận quá nên không tiếp được, tôi xin lỗi.
Trên môi Hiệu Nghiêm lại thoáng nụ cười châm biếm. Nhưng giọng anh ta vẫn lịch sự:
- Tôi biết, và tôi không quan tâm đến chuyện đó đâu.
Ngay cả khi tỏ ra lịch sụ, anh ta cũng không giấu được vẻ mỉa mai ngấm ngầm. Có lẽ anh ta đang nghĩ cô đóng kịch, mà cũng đúgn thôi, sau khi đã nghe giọng nói chanh chua lúc nãy, cô càng nói năng mềm mỏng thì càng có vẻ giả tạo. Nhưng thanh minh thì lại càng dở, vì anh ta có nói gì đâu.
Thúy Văn thầm thở dài, rồi đẩy ly nước về phía anh ta:
- Anh uống nước.
- Cám ơn
Hiệu Nghiêm khoát tay như bảo để mặc anh ta, Thậm chí anh ta cũng không hề nhìn xuốgn ly nưóc. Anh ta nói một cách nghiêm nghị:
- Hôm đó ba cô đã yêu cầu tôi nhận cô vào làm ở trong công ty. Tôi đến để hỏi, có thật cô cần đi làm không và cô đã biết những gì. Nếu vào công ty tôị liệu cô muốn ở vị trí nào?
Thúy Văn mở lớn mắt nhìn Hiệu Nghiêm, im lặng. Anh ta cũng nhìn lại cô vớ imot chút ác cảm lẫn mai mỉa:
- Hình như cô không biết chuyện này? Không cần phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-nhung-giot-nang/3273189/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.