Thân ảnh bạch sắc dừng lại bên người Nguyệt Thu Triệt, nhìn thấy bộ dáng chật vật của hắn, nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ảnh”
Ảnh run rẩy: “Thuộc hạ không làm tròn trách nhiệm, thiếu chủ trúng một ngày tình.”
Thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đem mặt nạ tinh xảo gỡ ra, hé lộ gương mặt tuyệt mĩ, chính là giờ phút này hai má phiếm hồng, hai mắt đã rơi lệ.
Đám ngươi Đông Phương không biết nên có phản ứng gì, chỉ biết là ánh mắt không thể rời khỏi hai bạch y nhân phía trước, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng như nguyệt, dáng người phong hoa tuyệt đại; còn người luôn lãnh đạm Dương Vũ Phong kia lúc này lại rơi lệ, ánh mắt dại ra, lăng lăng nhìn người trước mắt.
Lam vốn thấy diên mạo bình thường của Dương Vũ Phong, lúc này lại mĩ vô song, lại nhìn thấy người kia, trong lòng không biết là tư vị gì.
Nhìn thấy khuôn mặt bảo bối đẫm lệ, Nguyệt Như Tuyết liền đau lòng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, ôn nhu nói: “Triệt nhi, ta đã đến.”
Nghe được thanh âm ôn nhu quen thuộc, Nguyệt Thu Triệt cả người chấn động, ánh mắt cũng khôi phục tiêu điểm, nhào vào lòng Nguyệt Như Truyết, lên tiếng khóc lớn.
Ôm chặt thân mình Nguyệt Thu Triệt, làm yên lòng bảo bối đang run rẩy, may mắn chính mình ra ngoài sớm một chút, nếu không hậu quả khó lường, khẩn trương nói: “Xem ta về sau như thế nào phạt ngươi!”
Nghe được thanh âm bất đắc dĩ cùng sủng nịnh của phụ thân, cảm giác trong lòng ấm áp, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-nguyet-nhu-thu/2835225/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.