Bắc Đường Hạo cười thần bí: “Làm sao Dương Vũ biết được độc mà Đông Phương bá bá trúng là mê hồn?”
“Trên vành tai hắn có mấy điểm nhỏ, điểm nhỏ đó sẽ từ trắng biến thành đen, hiện tại là màu xám, đến khi màu đen thì hắn sẽ chết.” Nguyệt Thu Triệt không để ý đến sự tươi cười của Bắc Đường Hạo có thâm ý khác, thản nhiên giải thích.
Đông Phương Mạch giống như thấy được một tia hi vọng, trên mặt cũng khôi phục tươi cười, nói với Nguyệt Thu Triệt: “Nếu Dương Vũ có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra gia sư trúng độc gì, có phải hay không có thể giải độc này?”
Nghe xong lời nói của Đông Phương Mạch, tất cả mọi người đều chờ đợi nhìn Nguyệt Thu Triệt.
Nguyệt Thu Triệt thản nhiên gật đầu.
Đông Phương Thiên vội vàng tiến lên, nắm lấy bả vai Nguyệt Thu Triệt, khẩn khiết nói: “vậy nhờ ngươi cứu cha ta, Đông Phương thế gia chúng ta nhất định sẽ khắc ghi.”
Nguyệt Thu Triệt lạnh lùng nhìn cánh tay đặt trên vai mình, nhíu nhíu mày, hắn trừ bỏ phụ thân, cũng chưa từng cùng ai tiếp xúc, lạnh lùng nói: “Buông tay!”
“A, thật xin lỗi, tính tình ta lỗ mãng!” Đông Phương Thiên vội vàng thu hồi tay của mình, xấu hổ giải thích.
“Dương Vũ, nhờ ngươi cứu cha ta.” Đông Phương Mạch nhìn chăm chú vào Nguyệt Thu Triệt.
Nguyệt Thu Triệt liếc mắt nhìn Đông Phương Mạch một cái, lập tức gật gật đầu. Trên mặt mọi người liền hiện lên vui mừng.
Nguyệt Thu Triệt đi đến bên giường, Đông Phương Thiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-nguyet-nhu-thu/2835217/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.