Cơm nước xong, Nguyệt Thu Triệt chơi đùa những ngón tay thon dài của Nguyệt Như Tuyết, một ngón rồi một ngón, có điểm nhàm chán, “Phụ thân, Triệt nhi không thể đi ra ngoài được sao?”
“Hôm nay Triệt nhi không thể đi lại, phụ thân ở cùng Triệt nhi, Triệt nhi muốn làm gì?”
“Triệt nhi muốn nghe phụ thân đánh đàn.” Nguyệt Thu Triệt ôm lấy cổ Nguyệt Như Tuyết, nói.
“Hảo, chúng ta ra lương đình.” Nguyệt Như Tuyết liền ôm lấy Nguyệt Thu Triệt, bước đi.
“Phụ thân, Triệt nhi không phải tiểu hài tử, có thể chính mình tự đi rồi.”
“Nhưng phụ thân thích ôm Triệt nhi mà!” Nguyệt Như Tuyết làm bộ dáng đáng thương.
Không nghĩ đến phụ thân lại có biểu cảm này, Nguyệt Thu Triệt đành phải miễn cưỡng đồng ý: “Vậy được rồi.”
————————————————-
Trong lương đình, thỉnh thoảng lại có tiếng đàn truyền ra, một thân ảnh bạch sắc xinh đẹp mà lạnh lùng đang tao nhã chơi đàn, vừa sủng nịnh lại ôn nhu nhìn thân ảnh bạch sắc khác trong lòng mình, thân mật dựa vào nhau.
Khúc nhạc kết thúc, nhìn người trong lòng đã ngủ say, Nguyệt Như Tuyết ôn nhu cười, liền sau đó không còn thấy thân ảnh hai người.
Nguyệt Như Tuyết cùng Nguyệt Thu Triệt mỗi ngày đều như hình với bóng được gần một tháng. Trong một tháng này, Nguyệt Thu Triệt cảm giác chính mình quả thực rất hạnh phúc như trên thiên đường, cả ngày trong lòng luôn lâng lâng, trừ bỏ những lúc phụ thân thường thường làm gì đó khiến chính mình mặt đỏ tim đập.
Cho nên, lúc này Nguyệt Thu Triệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-nguyet-nhu-thu/2835181/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.