Trong lương đình, Nguyệt Như Tuyết lẳng lặng nghe Ảnh báo cáo. Lông mày gắt gao nhíu lại, trong lòng không biết là tư vị gì. Bỗng nhiên, Ảnh chần chừ nói: “Cung chủ, hài tử kia…” Nguyệt Như Tuyết nhìn hắn, bảo hắn tiếp tục nói, Ảnh lại chần chừ, rốt cuộc quyết tâm nói ra: “Cung chủ, hài tử kia hẳn là con của cung chủ.”
“Của ta.” Nguyệt Như Tuyết nghi hoặc hỏi, cũng ý bảo Ảnh giải thích một chút.
“Không biết cung chủ còn nhớ Liên Cơ hay không?”
Nghe được tên Liên Cơ, Nguyệt Như Tuyết cũng dần dần nhớ lại sự tình ba năm trước đây. Ảnh thấy Nguyệt Như Tuyết đang suy nghĩ, nói một tiếng “thuộc hạ cáo lui” liền không thấy bóng dáng. Nguyệt Như Tuyết mắt nhìn thượng cầm, nhất thời đã không còn hứng thú. Nhớ tới cặp mắt mang lệ kia, rồi lại nhớ vừa rồi Ảnh báo cáo, trong lòng nhịn không được đau thương. Nguyệt Như Tuyết biết chính mình vẫn là một người lãnh khốc, không có người nào hay bất cứ sự việc gì khiến cho hắn sinh ra loại cảm giác này, lần đầu tiên trong đời hắn muốn hảo hảo che chở một người.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân, cắt ngang suy nghĩ của hắn, Dương Vũ Phong đang từ từ đi về phía lương đình, chính là lại đứng trước hồ không biết suy nghĩ cái gì. Dương Vũ Phong cũng không biết tại sao mình lại ở nơi này, chỉ biết hắn nghe một chút tiếng đàn, càng khát vọng nhìn thấy thân ảnh bạch sắc kia. Do dự một hồi, Nguyệt Như Tuyết đã tới trước mặt, ôm lấy hắn, lướt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-nguyet-nhu-thu/2835138/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.