Lâm Diệu đứng ở cổng đón khách sân bay, bình quân ba giây lại nhìn vào khung chat trên điện thoại.
Nhưng cô biết, mình không phải đang chờ tin nhắn của Quan Lăng mà là của Thẩm Hàm Xuyên.
Sau khi tin nhắn mới hiện ra, ảnh đại diện của Thẩm Hàm Xuyên nổi lên trên cùng.
Tim Lâm Diệu ngừng đập nửa nhịp, nhấn mở, mỉm cười nhìn xem anh đã gửi gì.
- --Công việc đã hoàn thành, thứ Bảy được rảnh rỗi. Còn em thì sao?
Tâm trạng của Lâm Diệu lúc thăng lúc trầm, đáp: "Thứ bảy tôi có việc phải làm, không thể đi được."
- --Không sao đâu, chúng ta có thể tìm lúc khác.
"Chị Diệu Diệu!" Quan Lăng trong đám người nhảy dựng lên. "Em đã về rồi, chị Diệu Diệu!"
Người thầy dạy thư pháp của Lâm Diệu, thầy Quan Đồng, hơn bốn mươi tuổi đạt được thành tựu trong lĩnh vực thư pháp mới kết hôn, năm mươi mới có một cô con gái là Quan Lăng, cực kỳ yêu thương. Đáng tiếc, con gái ông không phải là người có tài năng, chưa kể đến trình độ thư pháp, chữ viết bình thường có thể ngay ngắn đã là không tệ rồi.
Thầy Quan Đồng đã qua đời cách đây ba năm, lúc đó Quan Lăng vẫn đang học tiếng để chuẩn bị đi du học. Cô bé tuy đã ngoài hai mươi nhưng không có kinh nghiệm xã hội, ngoại trừ khóc thì không trông cậy được điều gì. Lâm Diệu với tư cách là học trò duy nhất, đã bận bịu trước sau giúp tổ chức tang lễ cho thầy Quan Đồng.
Sau đám tang, Quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-nguyen/3434621/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.