Biển lặng trời trong gió nhẹ Kiếm Tử đem lưới thả xuống biển, anh mong sẽ vớt được một mẻ cá lớn. Tử Nhiên giờ đây đã học đại học, bố mẹ cũng già rồi. Bây giờ anh chính là trụ cột kinh tế của gia đình. Vì vậy anh ko dám nghĩ tới chuyện kết hôn, sự nghiệp chưa thành nào đâu dám nghĩ tới hồng nhan.
Sau đó ông trời như biết được nguyện ý của anh mà cho câu hai xô cá đầy ự mang về. Đến ngõ anh thấy một chiếc ô tô đỗ gần nhà nhưng anh ko để ý lắm vì nghĩ chắc là xe ô tô nhà bác Chín. Bước chân vào nhà, anh đã thấy có cảm giác quen quen. Một mâm cỗ đầy món ngon bày biện trên bàn.
" Hôm nay là ngày gì mà mẹ vày nhiều thế? " Anh vừa vui vì có đồ ăn ngon vừa thấy lạ.
" Nhà có khách, con ra bờ biển đón khách về cho mẹ "
Kiếm Tử dừng đũa, gì chứ? Anh vừa mới từ biển trở về. Giờ lại bắt anh vác xác ra đón.
" Sao mẹ ko gọi điện bảo con chờ mà khách là của ai? "
" LÀ CON DÂU NHÀ NÀY " Lời mẹ vừa dứt, mặt anh liền tái mét vội vàng nhấc mông chạy thục mạng ra biển.
Đến nơi một bóng dáng quen thuộc quay lưng trước mặt anh, liệu có phải là Jenna? Anh từ hôm bỏ trốn mặc dù liên tục bảo bản thân phải quên đi cô nhưng anh ko thể làm được. Cứ rảnh là anh lại lên mạng xem tin của cô.
Jenna đã tuyên bố giải nghệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-mot-dinh-menh-anh-gap-lai-em/1934105/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.