Edit: Dú
—————————————–
Trịnh Đào và Phùng Tử Ngưng cùng nhau về. Nhìn hai người nói chuyện hợp ý với nhau mà Lý Gia Đồ và Đàm Hiểu Phong chứng kiến đều không thoải mái.
Cậu ta nhanh chóng phát hiện bản thân đã quên bỏ nhật ký khóa trong ngăn bàn, việc đầu tiên khi về bàn học là kéo ngăn bàn ra bỏ nhật ký vào rồi khóa lại.
Vì chuyện cậu ta từng viết thư tình mà Lý Gia Đồ không tiếp xúc gì với cậu ta thêm, bây giờ giả vờ xa cách trước mặt cậu ta cũng không khó.
Còn Đàm Hiểu Phong thì cắt đứt cuộc hội thoại của hai người họ, nói xen ngang với Phùng Tử Ngưng về chuyện đi chơi hè. Phùng Tử Ngưng bị cậu ta phân tán sự chú ý nên không tám chuyện trong câu lạc bộ cầu lông, bắt đầu chăm chú bàn chuyện đi du lịch theo đoàn hay tự túc với Đàm Hiểu Phong.
Sau khi tắt đèn, Lý Gia Đồ đã buông màn kéo mành từ lâu.
Cậu đọc một quyển sách mượn từ chỗ Tô Đồng, vừa lúc giở đến câu “Bậc quân tử rộng lòng nhưng không thất lễ; chính trực nhưng không hại người; có tài biện luận nhưng không khắc khẩu; hiểu lý lẽ nhưng không cực đoan; phẩm hạnh chính trực nhưng không kiêu ngạo vênh váo; kiên cường bất khuất nhưng không thô lỗ cục cằn; cung kính nhu thuận nhưng không gặp chăng hay chớ; kính cẩn dè dặt nhưng khoan dung với kẻ khác”(*) thì im lặng.
(*Nguyên văn: 君子宽而不僈, 廉而不刿, 辩而不争, 察而不激, 直立而不胜, 坚强而不暴, 柔从而不流, 恭敬谨慎而容.” Đây là một tư tưởng của Tuân Tử – một nhà Nho,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-mo/1868212/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.