Phụ thân ta chỉ là một tiểu quan lục phẩm, tỷ tỷ có thể gả cho Tam công t.ử Hầu phủ hoàn toàn nhờ vào bản lĩnh xuất chúng của nàng.
Gả cao cửa quyền phải nuốt kim, những năm này tỷ tỷ chịu bao nhiêu khổ, ta đều ghi nhớ cả.
Hôm nay nàng nổi giận với ta, chỉ vì Hầu phu nhân đề nghị tỷ tỷ phải đưa ta về. Dẫu sao ta đã mười bảy tuổi, ở lại nhà tỷ tỷ lâu ngày như vậy, thật không phải phép.
Tỷ tỷ thấy ta thật sự định đi, đ.á.n.h nhẹ vào lưng ta một cái, rồi khóc càng dữ dội hơn.
Nàng ôm lấy ta nói: "Muội ngốc quá! Về nhà chỉ khiến phụ thân ta, kẻ tham tiền thấy lợi sáng mắt kia, gả muội cho lão phú thương sáu mươi tuổi làm thiếp mà thôi."
Hai ta ôm nhau khóc nức nở.
Bước ra khỏi cửa, ta lau nước mắt, trong lòng bất lực và thê lương.
Mẫu thân ta khi còn sống có dung mạo kinh diễm, rất biết cách mê hoặc nam nhân. Tỷ tỷ cũng là hoa dung nguyệt mạo, dễ dàng nắm nam nhân trong lòng bàn tay.
Ta tuy có phần ngu ngốc, nhưng dung mạo cũng được xem là khá xinh đẹp. Sao duyên phận với nam nhân lại tệ đến vậy? Trên đường trở về, ta thấy Thế t.ử gia và Lục thiếu gia đang giải rượu trong hoa viên. Hai người có vẻ say không nhẹ, đứng xa vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu.
Ta c.ắ.n môi thầm nghĩ.
Phải liều thôi!
Anan
Nếu các công t.ử danh tiếng tốt đều vô duyên với ta, vậy thì cứ quyến rũ một Lục thiếu gia phong lưu đi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-mem-quan-ngon/4882321/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.