Đã muốn tới hoàn cảnh như vậy, Vệ Diêu không biết vì sao mình không có ý muốn tự tử, mình lại sợ chết như vậy? Có lẽ bọn họ nói rất đúng, mình là thật không tiền đồ.
Mặc kệ thế nào, Vệ Diêu nghĩ, muốn —sống.
Đã nhiều ngày, Vệ Diêu ngay cả sách cũng không muốn đọc, trừ bỏ ăn cơm, tắm rửa, nhà xí, chính là thường thường ngồi ở phía trước cửa sổ ngẩn người. Cung nhân buộc hắn ăn dược liều lượng rất lớn, mới ngắn ngủn bốn ngày, hai vú liền lại sưng khó nhịn, khả hắn dù bị bính cũng không nghĩ muốn gặp mặt kẻ kia.
Phong ngày ấy quay về tẩm cung, khó có thể lý giải mình như thế nào có khả năng làm ra loại việc này, liền tận lực đem sự tình chôn đi, nghĩ muốn đem hết thảy quên mất.
Nhưng lại cảm thấy được trên người tựa hồ có một loại hỏa, muốn đem chính mình thiêu đốt. Y đến chỗ Cầm phi mà y yêu nhất, vừa định sinh hoạt vợ chồng, Vệ Diêu kia nhận hết tra tấn, nước miếng dính đầy hai vú cùng thanh thanh cầu xin tha thứ, da thịt trắng mịn loã lồ của Cầm phi cũng không làm y gợi lên sắc tâm, y lập tức đứng dậy vội vàng ly khai. Lưu lại Cầm phi khó hiểu thương tâm.
Phong trở lại tẩm cung, cuồng quẫn* mà đi lại khắp phòng, buông tha cho tất cả, ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm nói”Mặc kệ vì cái gì, ai không có tật xấu a, trẫm đường đường một thiên tử, thần tử có thể dưỡng nam sủng, trẫm vì sao không thể dưỡng một nam sủng sản nhũ a?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-mau/141504/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.