Văn Tú về đến nhà lại tắm rửa thêm một lần nữa, thay một bộ đồ ngủ rồi mang thức ăn đến phòng sách cho mấy chú rùa bệnh mà Cát Mễ mang đến. Anh ta còn mua cho chúng một cái lồng kính, trước khi vết thương khỏi hẳn cậu phải bôi thuốc và thay băng cho chúng mỗi ngày.Vì vậy không thể để chúng chui vào mai tiến hành quá trình ngủ đông được.
Tính chất công việc của cậu cũng khá thích hợp với việc nuôi mấy chú rùa này, chức năng tiêu hóa của loài rùa rất chậm, cho ăn một bữa rồi bỏ mặc không chăm sóc nửa tháng chúng cũng không chết được. Tống Sĩ Chương thường hay nói đùa rằng tính cách của cậu giống với những chú rùa này, không thông minh cũng không linh hoạt, làm gì cũng không vội, cũng không lên tiếng, như một chú rùa ngoan cố hì hục hướng về phía mục tiêu.
Cậu nuôi rùa nhỏ, Tống Sĩ Chương nuôi cậu, có gì khác biệt sao? Rùa nhỏ nếu như không có cậu chắc cũng sẽ rất buồn.
Nằm trên giường trằn trọc mãi không yên, Văn Tú ôm lấy áo chiếc áo khoác Tống Sĩ Chương khoác cho cậu, hít lấy mùi hương còn vương trên chiếc áo mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ mơ hồ thấy mặt hơi ngứa cậu liền vùi mặt vào chăn vậy mà lại nghe thấy một tiếng cười nhỏ.
Văn Tú choàng tỉnh, còn chưa nhìn rõ là ai đã bị một thân hình cao lớn đè lên, môi áp lên môi cậu.
Phong cách quen thuộc này chỉ có thể thuộc về một người - Tống Sĩ Chương.
Văn Tú muốn kháng cự, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-mat/1775863/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.