Ngày hôm nay khi bắt đầu giải phẫu, điện thoại của Văn Tú vẫn luôn liên tục rung lên, y tá đứng ở bên cạnh hỏi: “ Trưởng khoa Văn, là chị gái của anh, anh có nhận không?” Lúc đầu Văn Tú không trả lời, cậu không nghe thấy, toàn bộ tâm tư của cậu đều đặt trên cuộc phẫu thuật, chờ đến khi y tá hỏi lần thứ ba cậu mới nghe thấy, tùy tiện trả lời một câu: “ Nói với chị ấy là tôi đang làm phẫu thuật.” Trưởng khoa Văn không giống với các bác sĩ khác, những người khác thời điểm giải phẫu nhiều ít cũng sẽ nói chuyện phiếm vài câu, việc này cũng là vì thả lỏng thần kinh để tránh khỏi bầu không khí quá mức căng thẳng. Nhưng trưởng khoa Văn không như vậy, trong một cuộc phẫu thuật nếu như không phải bắt buộc thì cậu sẽ không mở miệng nói chuyện, nhưng cũng không hề gây áp lực cho người bên cạnh, bởi vì mọi người đều biết cậu rất dễ ở chung, chỉ là tính tình có hơi lãnh đạm. Mãi cho đến lúc tan làm, cậu mới kết thúc cuộc phẫu thuật. Trái ngược với dáng vẻ mệt mỏi của trợ lý bên cạnh, trưởng khoa Văn chỉ ra một chút mồ hôi giống như vừa mới leo thang bộ lên, mở thắt lưng cởi quần áo phẫu thuật ra, liền gọi điện lại cho chị gái ngay trong phòng phẫu thuật. “ Alo.” Giọng Văn Tuệ có chút khẩn trương: “ A Tú, em rảnh rồi à?” “ Ừ.” “ Hôm nay chị đến bệnh viện của em, cổ chị bị đau, bác sĩ nói tuyến giáp trạng của chị có vấn đề, phải nằm viện làm phẫu thuật.” “ Không phải xương cổ à?” “ Xương cổ là bệnh cũ, tuyến giáp trạng [1] là sau đó mới kiểm tra ra.” [1] Tuyến giáp trạng là một tuyến nội tiết quan trọng điều hòa nhiều hoạt động sinh trưởng và phát triển của cơ thể. Khi rối loạn chức năng tuyến giáp có thể gây ra các bệnh cường tuyến giáp trạng, suy tuyến giáp trạng, bướu lành tuyến giáp trạng và ung thư tuyến giáp trạng rất nguy hiểm. “... Ở khoa nào?” “ Không nằm viện, muốn hỏi em một chút, em có bận không.” “... Buổi tối em sẽ đến một chuyến.” “ Hay là qua đây ăn cơm tối đi, Sĩ Chương có rảnh không?” “ Em không biết.” Văn Tú gỡ kính xuống tùy tiện chà xát trên quần áo lau đi vết máu bắn trên thấu kính, sau đó lại đeo lên. “ Em hỏi chú ấy một chút đi, nếu như bận thì đừng quấy rầy chú ấy, việc của chú ấy đều là chuyện quan trọng.” “ Ừ.” Kết thúc cuộc trò chuyện, cậu liền tiện tay đem điện thoại nhét vào túi quần sau, quay đầu căn dặn trợ lý cần phải chờ đến khi bệnh nhân thanh tỉnh mới có thể rời khỏi phòng phẫu thuật, lại giải thích cho người nhà bệnh nhân một số điểm cần chú ý sau khi phẫu thuật, sau đó mới trở lại phòng thay đồ tắm rửa thay quần áo. [==Edit & Post: yeungontinh.vn==] Đứng dưới dòng nước ấm của vòi hoa sen vỗ về thân thể phải đứng cả một ngày, anh chậm rãi suy nghĩ một chút chuyện vặt vãnh, chuyện trong khoa, chuyện về học thuật, nghĩ xa xôi liền nghĩ tới người mà Văn Tuệ nhắc tới, Tống Sĩ Chương, càng nhiều người gọi anh là Tống Diễn, Tống lão bản, Tống tiên sinh. Công ty của anh ta là một công ty nộp thuế lớn trong thành phố. Thế sự chính là hiện thực như thế, không cần biết anh lập nghiệp ra sao, làm thế nào mà phát tài, bây giờ anh một lòng muốn sắm vai một cư dân tốt, trước đây mấy việc kia rõ ràng cũng có thể xem là không nhắc chuyện xưa rồi, tiền tài quyền lực rốt cuộc vẫn là thứ tốt. Có điều, không cần biết trước kia Tống Sĩ Chương đã làm những gì, Văn Tú -cậu vẫn là người không có tư cách đi chỉ trích nhất. Cậu là do anh nuôi lớn, đọc sách ăn cơm sinh hoạt,… nếu không có Tống Sĩ Chương thì cũng không có tất cả những thứ đó, cũng có lẽ người thân duy nhất cũng chẳng còn. Cậu cùng Văn Tuệ là cô nhi, khi ba ruột mắc nợ bài bạc chạy trốn thì gặp sự cố qua đời, mẹ ruột bỏ rơi tái giá đến nơi khác, chị em hai người đi theo bà nội vô cùng cực khổ, Văn Tuệ sớm đã thôi học, cậu học đến lớp bốn cũng chuẩn bị bỏ học. Nhưng cố tình vận khí của cậu tốt, được doanh nhân trẻ tuổi Tống Sĩ Chương tiên sinh chọn trúng làm đối tượng giúp đỡ từ thiện, lúc đó mới có thể học tới khi tốt nghiệp thạc sĩ, tìm được một công việc tốt, có được địa vị xã hội như hiện giờ, vô cùng vẻ vang. Ngoại trừ Văn Tuệ, không ai biết được, 16 tuổi cậu đã lên giường của Tống Sĩ Chương. Tống Sĩ Chương đối với cậu không tệ, hồi trước khi cậu vẫn còn đi học, anh rất ít khi xuất hiện, chỉ phái thư ký định kỳ đến xem cậu, hỏi cậu cần gì, tiền trong tài khoản cuồn cuộn không ngừng chuyển vào, đủ để cho cậu so sánh với đám con cháu nhà giàu trong trường. Mãi cho đến lúc lên đại học, hai người mới dần dần tiếp xúc nhiều hơn, những ngày lễ quan trọng nếu như anh không có hẹn, Tống Sĩ Chương đều sẽ xuất hiện. Lâu dần, Văn Tú cũng không sắp xếp việc gì vào những ngày đó nữa, giành toàn bộ thời gian cho “ ân nhân”. [==Edit & Post: yeungontinh.vn==] Sau khi tốt nghiệp, Tống Sĩ Chương an bài nơi ở cho cậu, số lần ngủ lại cũng nhiều hơn, nhiều đến mức cơ hồ là ở cùng với một chỗ với nhau. Mấy năm đó xác thực là bị dằn vặt có chút không chống đỡ được, lúc này mới ý thức được trước kia hai người làm tình cũng thật sự chỉ là dùng từ “làm tình” để khái quát. Tống Sĩ Chương thoạt nhìn là người nội liễm ôn hòa, không hề có lực sát thương, nhưng tinh lực của anh giống như một con mèo cỡ lớn. Văn Tú từng khóc, từng xin tha nhưng không hề có tác dụng, Tống Sĩ Chương chỉ nói một câu: hiện tại tôi chỉ có em. Chỉ có em, cho nên đây là thứ em phải thừa nhận. Mãi cho đến khi cậu được thăng chức lên làm phó trưởng khoa, hứng thú của anh đối với cậu mới nhạt dần, tần suất ngủ lại cũng không nhiều, có lúc thậm chí một tuần cũng khó thấy bóng dáng anh một lần, có nhiều lúc chỉ có thể nhìn thấy trên tivi hoặc là trên báo. Cuộc sống yên tĩnh như vậy, vừa vặn là cuộc sống mà trước đây Văn Tú muốn, anh sẽ không bởi vì như thế mà cảm thấy không thích hợp. Đối với Tống Sĩ Chương, anh nghĩ chính mình vĩnh viễn sẽ không có gì phải oán hận, bất luận là người kia muốn làm gì. Bởi vì Văn Tuệ đã nói, anh là ân nhân của bọn họ, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. [1] [1]Cổ nhân dạy: "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”, sống không ân nghĩa sẽ khánh kiệt âm đức của bản thân. Làm người có ân hãy báo ân, có oán hãy dùng chân tâm hóa giải. Cậu đứng dưới vòi sen mò mẫm điện thoại gọi điện cho Tống Sĩ Chương, vốn là không muốn gọi, nhưng vừa nghĩ đến đã nửa tháng không gặp rồi, có thời gian gặp mặt một lần cũng là chuyện tốt, Văn Tuệ cũng đã nói là đến ăn cơm. Cậu đã làm sẵn công tác chuẩn bị là sẽ không gọi được hoặc là không có ai nghe, nhưng Tống Sĩ Chương lại nghe điện thoại rồi: “ Alo.” Giọng nói của anh cùng với con người anh giống nhau, có từ trường cực lớn, lúc Văn Tú còn là thiếu niên cảm thấy rất dễ nghe, nhưng cũng không vì thế mà say sưa thất thần: “ Chú có rảnh không? Buổi tối đến chỗ Văn Tuệ ăn cơm.” Tống Sĩ Chương hỏi ngược lại: “ Em có thể tan làm đúng giờ sao?” “ Ừ.” “ 5h45, anh sẽ ở cửa nam bệnh viện đợi em, nói với chị gái em, tôi có thời gian.” Nói xong liền cúp máy. [==Edit & Post: yeungontinh.vn==] Tống Sĩ Chương có tài ăn nói, nhưng lại giống anh tích chữ như vàng, Văn Tú lại không giỏi nói nói chuyện, còn Tống Sĩ Chương đơn giản là lười, anh lười nói lời vô nghĩa. Gia cảnh Tống Sĩ Chương rất tốt, vòng xã giao của anh toàn là những nhân vật có máu mặt, bạn bè bằng tuổi cũng đều là con cháu cán bộ cao cấp, ở cùng một chỗ với nhau chuyện xấu thì không thiếu còn chuyện tốt lại rất ít, phần lớn cũng biết tránh xa. Văn Tú chưa bao giờ đi nghe ngóng chuyện của anh, nhưng ở cùng nhau mười mấy năm rồi, ít nhiều cũng nghe đồn được một chút. 5h30 Văn Tú lập tức đến cửa nam bệnh viện, cậu cố hết sức để Tống Sĩ Chương không phải chờ đợi. Sau khi anh đi làm, xác thực là Tống Sĩ Chương đợi cậu không ít, lúc đó anh vẫn còn hứng thú đối với anh, nhẫn nại mười phần, ôn nhu săn sóc. Văn Tú tránh dòng xe cộ lúc tan làm của đồng nghiệp, đứng ở dưới cây long não bên đường. Giữa tiết trời mùa hạ, cây long não bắt đầu rụng hoa, nhưng vẫn thơm nồng như cũ, anh chậm rãi ngẩng đầu nhắm mắt ngửi, mưa phùn liên tiếp mấy ngày khiến cho không khí mát mẻ thông thuận. Thành phố duyên hải này là thắng địa du lịch nghỉ ngơi, nhờ việc bảo vệ môi trường mà nổi danh, chất lượng không khí và nước nuôi người cực tốt. Văn Tú không phải người bản địa, Tống Sĩ Chương cũng không phải, nhưng anh đem chuyện làm ăn dời đến nơi này phát triển. Đối tượng anh giới thiệu cho Văn Tuệ cũng ở đây, tự nhiên công việc của Văn Tú cũng ở nơi này, cậu luôn muốn ở cùng với chị gái. Bà nội đã về cõi tiên, cô là thân nhân duy nhất trên đời này của cậu. Một chiếc ô tô được rửa đến phát sáng đi đền gần, dừng lại trước mặt cậu, kính xe phía sau mở xuống một nửa, tài xế cung kính chào cậu: “ Văn tiên sinh.” Văn Tú gật đầu, kéo cửa xe ghế sau ngồi vào. Tống Sĩ Chương đóng lại cặp văn kiện, ngẩng đầu nhìn cậu: “ Tắm rồi sao?” Văn Tú sờ sờ mái tóc còn ướt: “ Ừ.” “ Đổi sữa tắm rồi? Nhãn hiệu gì?” Tống Sĩ Chương nghiêng người qua ngửi ngửi cổ của cậu, “ Thơm.” Cùng lúc đó, cúc quần bò bị cởi ra, tay Tống Sĩ Chương với thẳng vào trong quần lót cậu, nắm lấy dương v*t vẫn đang mềm nhũn. Ghế sau của chiếc Maybach này đủ rộng rãi, hai vị trí ghế ngồi thoải mái giống như ghế sopha, có thể nâng lên làm ghế dựa. Cho dù không kéo vách ngăn trong xe lên, tài xế cũng sẽ không quay đầu lại nhìn, người của Tống Sĩ Chương đều tương đối an phận. Văn Tú ngẩng đầu dựa vào đệm lót phía sau, để lộ ra cần cổ đẹp đẽ, dục vọng của Tống Sĩ Chương nổi lên mãnh liệt, rất lâu trước kia khi mới bắt đầu anh còn tốn thời gian làm bước dạo đầu, ở cùng nhau lâu rồi, bình thường đều là gọn gàng dứt khoát mà phát tiết. Tống Sĩ Chương tìm được thuốc bôi trơn, Văn Tú tay mắt lanh lẹ cầm lên bao cao su để ở bên cạnh, Tống Sĩ Chương làm như không nhìn thấy, nhưng Văn Tú lại bắt đầu ngọ nguậy: “ Không được, còn phải đi ăn cơm nữa!” Tống Sĩ Chương trừng mắt nhìn cậu, không kiên nhẫn dùng mũi phun ra một ngụm khí, Văn Tú run rẩy xé mở vỏ bao ngậm vào trong miệng, cúi người xuống trùm vào giúp anh, quẹt thuốc bôi trơn, chủ động dạng chân ngồi lên, đem côn th*t cứng rắn nóng rực của anh tiến vào hậu huyệt của mình, đồng thời cắn răng nhịn đau. “ Đám người làm bác sĩ các em, thật nhiều tật xấu.” Tống Sĩ Chương hưởng thụ phục vụ như vậy, nắm mũi của cậu trêu đùa. [==Edit & Post: yeungontinh.vn==] Dáng vẻ cầu hoan của Văn Tú rất chuyên tâm, không tiếp lời anh, chỉ thả lỏng thân thể, thành thạo lên xuống, nắm giữ tiết tấu cắn chặt cùng thả lỏng. Nhiệt độ trong buồng xe theo thời gian dần cao lên, cậu cũng chậm rãi đổ mồ hôi, cảm giác thống khổ đan xem cùng vui thích khiến cậu không tự chủ được nhăn lông mày, đôi môi hé ra tiếng rên rỉ. Nếu như ở nhà, cậu sẽ kêu thành tiếng, Tống Sĩ Chương cũng rất thích như vậy. Nhưng bây giờ dù sao cũng đang ở trên xe. Đầu nhũ bị véo đến đau, hậu huyệt tê dại, Văn Tú cảm thấy dường như thời gian đã trôi qua rất lâu, nhất định đã hơn 15 phút rồi, có lẽ sắp được nửa tiếng, sao vẫn chưa đến nhà Văn Tuệ. Mông lung quay đầu nhìn gáy tài xế mới nhớ ra, Tống Sĩ Chương vẫn chưa tận hứng, tài xế sẽ không dừng lại mà đi vòng quanh khu vực này. Nhưng cậu sắp mất hết khí lực rồi, chơi xấu không muốn động đậy nữa, cậu ôm lấy cổ Tống Sĩ Chương cầu xin anh: “ Sắp xong chưa?” Hàm răng của Tống Sĩ Chương như là muốn cắn rách vành tai cậu: “ Mới vậy đã không ổn?” “... Hôm nay đã phải đứng 10 tiếng đồng hồ rồi.” “ Không ăn bữa trưa?” “ Ừ... xin chú... ừm a...” “ Vậy thì tha cho cháu lần này.” Mới vừa nãy còn dịu dàng nói là bỏ qua, giây sau hai phiến mông liền bị tách ra, Tống Sĩ Chương không hề có chút ôn nhu nào mà chạy nước rút, Văn Tú cho rằng bản thân có thể quên được, nhưng nỗi sợ hãi lúc bị xé rách vẫn khiến cho cậu tránh né theo bản năng, nhưng cậu không trốn được, cậu muốn kêu ra nhưng lại không phát ra tiếng, cậu cắn chặt lấy tay mình, cả người run rẩy kịch liệt, mãi cho đến khi Tống Sĩ Chương bắn ra, cậu mới mềm nhũn ngã vào lồng ngực anh, trước mắt một mảnh đen kịt. Đây vẫn còn tốt, cậu mơ màng nghĩ, chỉ làm một lần là tốt rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]