Chương trước
Chương sau
Trần Trác ở lại nhà Tống Lãng Huy ăn tối. Hai mắt cậu vẫn hơi đỏ, cậu đã cố gắng để thu vén cảm xúc của mình lại rồi.
Tống Cảnh kinh qua cơ man trắc trở, điều tiết bầu không khí bữa cơm tối nay đối với ông dễ như bỡn. Chủ đề nhạy cảm được né tránh, cả bốn người đều làm cùng một ngành nghề nên cũng tìm được chủ đề để nói chuyện. Chỉ riêng những câu chuyện về người trong ngành và hiện tượng kì lạ trong giới giải trí hiện nay đã đủ cho họ nói cả buổi. Cuối cùng Tống Cảnh còn nói đây là bữa cơm chính thức đầu tiên của bốn người họ, lấy trà thay rượu mọi người cùng nhau cạn chén.
Cảm xúc của Trần Trác vẫn chưa thể chuyển biến nhanh vậy được, cậu cũng chẳng có tâm trạng ăn uống, suốt buổi rất kiệm lời, ăn cũng rất ít. Nhưng bầu không khí này an lành quá, nhấp thêm tí trà nữa, cậu cũng thấy thả lỏng hơn trước rồi.
Gần kết thúc, Tống Cảnh chậm rãi bảo:
– Chuyện này vẫn nên mở họp báo giải thích cho mọi người biết, lúc nãy chú Phương của con gọi điện thoại tới bàn bạc, định mấy ngày nữa sẽ tiến hành, nếu còn kéo dài thì chúng ta sẽ thành bên bị động.
Trần Trác không biết phương án giải quyết mà họ nghĩ ra là mở họp báo. Tuy hình thức này không hiếm thấy, nhưng đây cũng chưa phải là cách duy nhất, chí ít đến bây giờ những thứ được phơi bày chỉ toàn là chứng cứ gián tiếp. Nây giờ Tống Lãng Huy mà làm xét nghiệm nước tiểu thì chẳng có vấn đề gì, như vậy sẽ có thể nhẹ nhàng phủ nhận tin đồn sử dụng ma túy, công chúng không nhất thiết phải biết chuyện lạm dụng thuốc; hoặc cách thứ hai là im lặng không lên tiếng, dù gì rồi tin tức cũng sẽ lắng xuống, khán giả rất mau quên, nhiều chuyện trong giới giải trí cũng từng diễn ra như vậy rồi.
Khách quan mà nói thì việc mở họp báo nói rõ chân tướng là “hạ sách”, nhưng quả thật thì đây lại là cách làm ngay thẳng nhất.
Không ngay thẳng thì cũng không còn là gia đình này rồi.
Sau bữa cơm, dẫu biết phía trước có thể bão táp, chẳng liệu được trong buổi họp báo sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không rõ hiệu quả như thế nào, nhưng lòng Trần Trác đã nguôi khuây hơn nhiều. Cậu có một suy nghĩ rất kì lạ, cậu cảm thấy dù mình và Tống Lãng Huy có rời khỏi giới giải trí thì cũng chẳng có gì là xấu cả. Hai đứa sẽ học theo Chương Nhân Ỷ và Tống Cảnh, mua một căn nhà ở nơi hẻo lánh, cùng dùng bữa dưới ánh đèn vàng ấm cúng, rồi cùng bố mẹ lên núi sống những ngày như thần tiên.
Trần Trác thấy câu nói kia vẫn rất đúng, lòng không dục niệm ắt làm nên.
Sau khi biết được những chuyện Tống Lãng Huy đã trải qua thì cậu càng không có mong cầu gì khác.
Tạm thời Trần Trác không tiện ở lại lâu, ăn tráng miệng xong là đứng dậy chào tạm biệt. Tống Lãng Huy tiễn cậu ra ngoài, trăng tối nay không tròn nhưng vẫn đủ sáng. Thật sự phải cảm ơn Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ có thể phát hiện ra nơi trú ẩn bí mật ở khắp mọi nơi, nên hai người vẫn còn có thể hưởng thụ giây lát ấm áp giữa thanh thiên bạch nhật như thế nào. Vườn hoa mà Tống Cảnh đã cắt tỉa trông thật gọn gàng và xinh đẹp dưới ánh trăng, đến cả cây hoa quế cũng tỏa hương ngào ngạt.
Hai người có đi chậm đến mấy thì quãng đường ra tới cổng trước cũng chỉ có một đoạn ngắn tí.
Xe của Trần Trác đậu bên vệ đường. Hai người dừng bước chân, bàn tay ấm nóng của Tống Lãng Huy đậy hờ trên mí mắt cậu, anh nói:
– Mắt hơi sưng rồi đấy, em về nhà nhớ phải thoa kem, đừng để ảnh hưởng công việc.
Hôm nay tâm trạng Tống Lãng Huy khá ổn định, khiến Trần Trác được anh an ủi gãy lưỡi giờ mới thấy ngại ngùng. Tống Lãng Huy hạ tay xuống ôm nhẹ Trần Trác. Đây là một ngày vừa dài vừa mệt với cậu, nên cậu dung túng cho bản thân nương nhờ vòng tay anh. Hai người ôm nhau một lúc, ti tỉ mối xúc cảm cô đọng lại thành năm chữ:
– Anh nhớ cẩn thận nhé.
Trên đường đi Trần Trác gọi điện thoại cho Giả An An, bảo cô thống kê lại những hợp đồng chưa hết thời hạn, cả quảng cáo, phim truyền hình, phim điện ảnh, phỏng vấn tạp chí vân vân. Về nhà, cậu tìm lại hợp đồng ký với Kỳ Lạc năm xưa, đọc lại điều khoản đơn phương kết thúc hợp đồng.
Hai ngày kế đó Trần Trác đều chui rúc ở nhà nghiên cứu về lạm dụng thuốc, nhặt nhạnh lại vốn tiếng Anh đã lâu không sử dụng của mình để xem hai cuốn tài liệu bằng tiếng Anh. Cậu còn tìm cách liên lạc với bạn học hồi cấp ba học y để hỏi thăm, sau khi tìm hiểu xong thì mới bình tâm hơn.
Dù vui hay buồn thì đều đã là quá khứ rồi, thà trân trọng những bữa ăn trong tương lai còn hơn.
Buổi họp báo của Tống Lãng Huy không kéo dài thêm được nữa, sau khi đã xong công tác chuẩn bị thì phải tiến hành càng sớm càng tốt, ba ngày sau gần như toàn bộ giới truyền thông đều nhận được thư mời.
Tống Lãng Huy và bố mẹ đều ngồi trên sân khấu, biểu cảm chân thành và ung dung, không sợ hãi hay lúng túng chút nào. Bọn họ đã lèo lái qua được cơn sóng gió thật sự rồi, vết sẹo để lộ không thể đau bằng quá trình trị liệu được, đối mặt với công chúng nói ra hết chân tướng sự việc còn dễ chịu hơn là cơn ác mộng Tống Lãng Huy từng trải qua trong quá trình cai nghiện ấy chứ.
Quá trình diễn ra họp báo rất đơn giản, Tống Cảnh mời một chuyên gia y học đến phân tích sự khác biệt giữa lạm dụng thuốc và nghiện ma túy, thật ra phóng viên tại hiện trường cũng không hiểu các thuật ngữ chuyên ngành cho lắm, nhưng điều này không cản trở họ nắm bắt được câu khái quát “Chuyên gia nói Tống Lãng Huy không sử dụng ma túy mà là lạm dụng thuốc”. Bộ phận quan hệ công chúng của Phương Dĩ Minh tìm mấy tài khoản nổi tiếng trong giới y học để chia sẻ bài đăng, nhưng vẫn biết giới hạn, ở ranh giới giữa lạm dụng thuốc và hút ma túy họ không nói trực tiếp đây là lạm dụng thuốc mà là bảo Tống Lãng Huy biết quay đầu kịp thời, như vậy sẽ không giống như đang tẩy trắng cho anh. Fan của Tống Lãng Huy cũng nương theo thời thế, vừa chia sẻ Weibo của chuyên gia y học, vừa đẩy hashtag #Tống Lãng Huy biết sai thì sửa#, thậm chí còn tẩy trắng kiểu tự dìm, các fan photoshop một tấm ảnh nền đen chữ trắng chia thành ba dòng, “Không phải hút ma túy / Mà chỉ là / Uống nhiều thuốc!”.
Lá chắn đầu tiên vừa được mang ra, chính chủ Tống Lãng Huy vẫn chưa lên tiếng nhưng hướng dư luận đã đổi chiều, ít nhất thì hiện giờ đã có những bình luận tích cực.
Trước khi Tống Lãng Huy lên tiếng anh đã gập mình cúi chào khán giả bên dưới và máy quay, góc độ vô cùng tiêu chuẩn, nom thật sự chân thành chứ không hề qua loa chút nào. Trước đây hình tượng người ta đặt cho anh là kiêu ngạo, lần này cúi đầu rất được lòng đại đa số nhà báo. Tuy anh cúi đầu nhưng những lời anh nói tiếp theo đó lại không hề có ý tự khinh mình, vì thế không ai cảm thấy cái cúi chào này là tỏ ra yếu thế, mà chỉ là một sự mở màn lịch sự.
Phát ngôn của Tống Lãng Huy không xem mình là người bị hại, cũng không giấu giếm sự thật, chỉ trừ mỗi khoản về Trang Phi Dư. Ngôn từ của anh rất khẩn thiết, vứt bỏ vẻ hời hợt bình thường. Ánh mắt anh hết sức chân thành, anh chỉ kể sơ qua về nỗi khổ từng trải, còn lại anh nói về nỗi day dứt của mình, sự áy náy với bố mẹ và mong đợi cho tương lai, khi kết thúc anh nói:
– … Tôi biết rất nhiều người cho rằng dù sao đây cũng là tin xấu, nếu như thật sự thấy ray rứt thì đáng lẽ nên nói tạm biệt sân khấu. Tôi muốn tâm sự một chút với mọi người. Quả thật tôi vẫn còn đầy ắp lòng nhiệt thành và kỳ vọng với nghiệp diễn, đây là một trong những nguyên nhân tôi ngồi ở đây hôm nay. Đây không phải suy tính về mặt danh lợi, cũng không phải vì tôi lưu luyến thế giới phồn hoa. Từ khi còn ở trong bụng mẹ tôi đã đứng trước ống kính rồi, năm nay tôi hai mươi sáu, nhiều người nói tôi vẫn còn trẻ, nhưng quảng cáo chính thức đầu tiên của tôi là vào năm tôi một tuổi lẻ hai tháng, tôi đã làm ngành này được hai mươi lăm năm rồi. ống kính vẫn luôn ưu ái tôi, tôi cũng không nên phụ lòng nó.
Những lời Tống Lãng Huy nói hôm nay đương nhiên không phải ai cũng tin, ký giả tại hiện trường cũng có người cảm thấy anh chỉ đang diễn thôi, nhưng cũng có người thật sự bị lay động. Máy quay trực tiếp chuyển hướng xuống mấy nữ phóng viên yếu lòng bắt đầu rơi nước mắt, hình ảnh đan xen nhau làm cư dân mạng đang coi trực tiếp cũng bị lây theo.
Hình ảnh chụp tại hiện trường cũng được đăng lên cùng lúc với thời gian thực, dường như mọi người lại bắt đầu hồi tưởng những cái quảng cáo anh từng quay hồi bé, từ sữa bột, tã, đến nước có ga. Đứa con trai bảo bối của vợ chồng ảnh đế ảnh hậu lừng lẫy một thời, được trời thương cho cái mã đẹp, đôi mắt kia dường như chưa từng đổi thay chút nào.
Khán giả là người quan sát quá trình trưởng thành của Tống Lãng Huy, khi sự thật này được đề cập, mọi người đều mủi lòng, một người hâm mộ lớn tuổi còn để lại bình luận thế này trên livestream: “Từ khi chưa dứt sữa thằng bé đã đã đi đóng quảng cáo, chúng tôi nhìn nó lớn lên từng ngày, con trai tôi không hơn kém thằng bé là bao, ngày xưa thằng bé với mẹ nó quảng cáo món gì là tôi mua món đó. Ây trời ơi cũng giống như thấy con nhà mình phạm lỗi thôi, đâu thể lấy roi đánh nó tới khi nó chết được.”
Còn có người mê trai viết trên Weibo là: “Cũng có phải đụng tới ma túy thật đâu, người đẹp trai đương nhiên xứng đáng có cơ hội thứ hai.”
Giả An An cũng đang xem trực tiếp họp báo, nghe thấy Tống Lãng Huy là rơi lệ, đăng nhập vào tài khoản CP mình đã đăng ái trước đó, tuy là bây giờ cũng chỉ có mấy tài khoản ảo theo dõi nhưng cô vẫn chia sẻ lời thuật của các phóng viên, chia sẻ câu Tống Lãng Huy vừa nói “Mất đi rồi lấy lại được là chuyện mà không còn gì tuyệt vời hơn được nữa”.
Giả An An nhủ bụng, đám fan sau này nhìn thấy câu do chắc chắn sẽ phải khen “Chủ thớt như thần, từ hồi đó đã biết rồi, xin hỏi pi sà là đại thần phương nào vậy?”, sau đó nghĩ lại, có lẽ tài khoản của cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng.
Vậy thì vị khán giả hiếm hoi như cô cũng phải chúc phúc cho họ chứ.
Phần báo giới đặt câu hỏi mất hết cả một buổi sáng, Trần Trác ở nhà một mình cũng xem hết một buổi sáng, đọc tất tần tật những bình luận chế giễu, an ủi, châm chọc. Tuy cũng còn người cảm thấy ảnh đế và ảnh hậu đang cùng con trai diễn kịch, mấy ngôi sao bình thường phạm phải lỗi này nào dám ra mặt, cũng chỉ có mấy người ỷ có gia thế không biết giữ mồm giữ miệng còn trắng trợn tuyên dương, nhưng xét về tổng thể thì hiệu quả của buổi họp báo hôm nay cũng khá tốt, cậu gửi một cái mặt cười cho Tống Lãng Huy trên WeChat.
Sau khi kết thúc họp báo, Trần Trác lập tức chia sẻ một bài viết tổng kết mới nhất của một tài khoản tin tức giải trí, đại ý là người biết sai rồi sửa đáng được nhận cơ hội thứ hai.
Nguyên văn bài viết mang giọng điệu khách quan, Trần Trác cũng chỉ chia sẻ chứ không nói gì khác, nhưng phần bình luận thì nổ tung trong tích tắc.
Từ sau khi Tống Lãng Huy gặp chuyện, không có minh tinh nào lại ra mặt chia sẻ bênh vực như vậy. Thời đại này ai cũng lo cho danh tiếng của mình, huống chi chuyện sử dụng ma túy quá nhạy cảm, trước khi tẩy sạch được hiềm nghi thì không có công ty chủ quản của nghệ sĩ nào cho phép gà nhà mình phát biểu cả. Ai cũng không ngờ được khi buổi họp báo vừa kết thúc, khi thái độ của công chúng vẫn chưa rõ ràng, người đứng ra tuyên bố theo phe anh vậy mà lại là Trần Trác dính tin đồn xích mích với Tống Lãng Huy suốt nhiều năm qua, mà Trần Trác vốn còn là một người hiếm khi tham gia những tin vịt này.
Fan của Trần Trác cũng chia thành nhiều lập trường, phần lớn đều là tích cực, ngoài khích lệ Tống Lãng Huy thì còn tiện thể khen thần tượng nhà mình là quân tử đích thực, đương nhiên ý thứ hai mới là trọng điểm. Cũng có một số là anti cứng của Tống Lãng Huy, bao nhiêu năm phấn đấu giành vị trí thứ nhất, giờ lại thấy thần tượng mình là người đầu tiên đứng ra bênh vực Tống Lãng Huy, cảm thấy những lời chế giễu của mình lúc trước như đổ sông đổ biển vậy, gào thét đòi thoát fan. Còn có fan ghép tiêu đề những bài báo mà truyền thông đăng về bọn họ trong những năm qua thành một tấm ảnh rồi cộng thêm bài chia sẻ của Trần Trác, tỏ ý không hiểu mô tê gì.
Có fan bình luận dưới tấm ảnh rằng: “Những màn cấu xé của chúng ta ngày xưa ấy (vẫy tay tạm biệt).”
Dĩ nhiên là Giả An An cũng theo dõi phần bình luận trong Weibo Trần Trác, tuy cô vẫn chưa lấy được tài khoản và mật khẩu của Trần Trác theo lời dặn của Khâu Khải, nhưng lúc nào cũng giám sát hướng đi của bình luận, chỉ cần bình luận thiện chí thì Khâu Khải sẽ không thể bắt bẻ được cô. Nhìn thấy một nhóm bình luận đòi thoát fan dày đặc, cô gửi tin nhắn an ủi Trần Trác: “Sếp cứ mặc kệ họ đi, xem như là lọc fan.”
Nghĩ lại mới nhớ, có lần nào Trần Trác nghiêm túc đọc bình luận trên Weibo của bản thân đâu chứ.
Chuyện này hot suốt mấy ngày trời không ngớt, mãi đến một tuần sau, đột nhiên có người lan truyền một đoạn video, khung cảnh lờ mờ, nhìn ra được có một người xông vào phòng riêng của quán bar để tìm ai đó, đến khoảng một phút năm lăm giây kẻ đó móc dao ra, nhưng hướng đâm lại là vào bụng hắn. Khi cảnh đó vừa hết thì camera quay vào chính diện khuôn mặt hắn, cũng chính khuôn mặt này thay thế Tống Lãng Huy trở thành tiêu điểm nghị luận của công chúng, cuối cùng Tống Lãng Huy cũng biến mất khỏi bảng xếp hạng tìm kiếm.
Gương mặt đó là cháu trai của phó bộ trưởng bộ nào đó, cũng là con trai của nhà sản xuất phim nổi tiếng Trang Thuấn Nghiêu, Trang Phi Dư.
Ống kính không thể quay rõ được người đối diện nó, nhưng người kia lại chạy tới trước mặt truyền thông. Kẻ ăn chơi trác táng trứ danh Châu Lưu Thâm đứng trước máy quay vẫn tỏ ra vô hại, cười hờ hững bảo:
– Tôi nào có biết gì, Tiểu Trang vào chẳng nói chẳng rằng đã tự đâm mình, người đứng đắn như chúng tôi đã thấy cảnh này bao giờ đâu, trong phòng riêng còn có phụ nữ nữa, sợ chết khiếp ấy chứ. Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, máu me be bét cả ra, – Giọng điệu hắn ra rất vô tội, thỉnh thoảng còn nhún vai như mình thật sự không biết gì – Nếu có bệnh tâm thần thì nên đi khám sớm, chúc cho cậu ta mau bình phục.
Châu Lưu Thâm nói xong thì dẫn cậu nhân tình mới quen bỏ đi, bước chân ung dung tâm trạng vui vẻ. Hôm nay vốn dĩ hắn phải tham dự một nghi lễ cắt băng khánh thành, đi ngang hội trường trưng đầy giỏ hoa, hắn còn rút một cành bông hồng tặng cho cậu chàng đi cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.