Triệu Đông Duyên muốn đánh Trình Lĩnh Mặc lâu rồi.
Khi anh ta tới thành phố Phúc dẫn Ôn Vân đi.
Khi anh ta làm Ôn Vân đau lòng chạy trốn khỏi Bắc Kinh.
Khi năm năm trước, lúc anh ta chế giễu anh là lốp dự phòng nực cười với cái vẻ trịch thượng và giọng điệu khinh thường.
Lốp dự phòng thì sao?
Cho dù là lốp dự phòng thì đây cũng là lựa chọn của chính Triệu Đông Duyên, anh chẳng thấy mất mặt chút nào.
Vì là lốp dự phòng của “Ôn Vân”.
Cái vai này chỉ tồn tại giữa anh và Ôn Vân, liên quan mẹ gì tới Trình Lĩnh Mặc đâu.
Đương nhiên là đàn ông thì phải rộng lượng, không phải yêu đương thì có mấy kết cục như này à:
Thương yêu lẫn nhau.
Chưa phải là yêu.
Thà rằng Trình Lĩnh Mặc cho Ôn Vân bất cứ cái nào trong đó, thì Triệu Đông Duyên sẽ im mồm đứng cạnh.
Ấy thế mà, Trình Lĩnh Mặc lại cứ đi bước khác, cho Ôn Vân cái tệ nhất — cám dỗ bạn bước vào thế giới của tôi, nhưng không cho bạn một cánh cửa nào để bước ra khỏi đó một cách vẹn toàn tốt đẹp.
Triệu Đông Duyên nghĩ rằng thế này thì chẳng thú vị mẹ gì nữa.
Cô gái mà anh thích, tại sao lại để người khác chà đạp thế này?
Lần đánh nhau này, sở dĩ Triệu Đông Duyên đánh hăng thế là vì anh vẫn xem Trình Lĩnh Mặc như là một đối thủ.
Dù gì cũng là được nuôi theo con đường thừa kế dòng họ từ nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lua/3362093/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.