Tống Ngọc Thanh vừa nghe thấy hai chữ này, tươi cười trên nét mặt đã lập tức cứng đờ, con ngươi đen thẳm thâm tình cũng hóa thành hàn ý lạnh băng. Y rõ ràng không bị thương, thế nhưng lại cảm thấy chân tay lạnh lẽo, nơi nào đó trong lồng ngực lại mơ hồ đau đớn, khó chịu đến mức hít thở không thông.
Gần đây, Tống Ngọc Thanh sớm chiều ở chung cùng Lục Thiết Âm, ít nghe thấy hắn nhắc tới sư đệ, y lại gần như quên mất có một chướng ngại như thế ngăn cách giữa hai người. Hiện giờ nghĩ tới, ghen tuông nơi đáy lòng liền tuôn trào cuồn cuộn không thể nào áp chế.
Dù sao tiểu tử thối kia cũng đã chết dưới kiếm mình, có gì mà phải sợ?
Không được! Chính bởi y đã chết nên mới càng phiền phức! Nếu Lục Thiết Âm mà biết ta giết sư đệ bảo bối của hắn thì biết làm thế nào?
Tống Ngọc Thanh phất phất tay áo đi qua đi lại trong phòng vài vòng. Y trái lo phải nghĩ đến mức bất an phiền muộn, cuối cùng cắn răng một cái lao ra khỏi phòng.
Mấy ngày tiếp theo, y ở trong cảnh lo được lo mất, lúc thì hối hận trước đây đã giết sư đệ Lục Thiết Âm, khi lại cảm thấy đáng lẽ mình nên đâm thêm cho tên đó vài nhát mới đúng. Cũng từ đó, thái độ của y với Lục Thiết Âm thay đổi thất thường, có lúc là dịu dàng cẩn thận chăm sóc, có lúc lại chửi ầm lên chỉ muốn lao vào cắn hắn mấy cái.
May mà Lục Thiết Âm cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lam-dai-dich/2246935/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.