Gần tới trưa, Lục Thiết Âm mới bò dậy. Hắn một bên mặc lại y phục, một bên cúi thấp đầu hôn Tống Ngọc Thanh vẫn còn đang say ngủ. Sau khi đắp chăn kín cho y, hắn mới khẽ khàng bước chân ra khỏi cửa.
Ai ngờ, hắn vừa mới đẩy cửa ra đã thấy Ngô Tiếu Kiệt với vẻ mặt quái dị đang lao sấp tới.
“Sao sư phụ lại ở đây?”
“À, ta vừa đi ngang qua.”
“Đi ngang qua?” Lục Thiết Âm ngẩn người, có chút hoài nghi đặt câu hỏi, “Đi ngang qua thì cần ghé tai vào sát cửa như vậy sao?”
“Hở, ha ha ha!” Ngô Tiếu Kiệt cười gượng mấy tiếng, mắt nháy nháy tỏ vẻ vô tội, “Là ta quan tâm ngươi mà.” Vừa nói vừa đặt tay lên vai Lục Thiết Âm, lôi hắn ra ngoài cửa.
“Hôm nay ngươi ngủ đến tận trưa mới dậy, hẳn đã hòa hảo với người kia rồi? Sao hả? Vi sư dạy ngươi chiêu đó có hữu dụng không?” Ngô Tiếu Kiệt híp mắt hỏi một câu, nét mặt lộ vẻ trêu chọc.
Lục Thiết Âm bị kẻ kia trêu đến đỏ cả mặt, nửa chữ cũng không nói được, chỉ có thể cúi thấp đầu.
Ngô Tiếu Kiệt cười to một hồi, đến một lúc sau mới nghiêm mặt lại, “Chuyện hôm qua ta đã biết rồi, đều là do nhị sư đệ ngươi làm loạn.”
“Không sao, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi thôi.” Dừng lại một chút, hắn thấp giọng lẩm bẩm, “Hơn nữa… có khi lại là nhị sư đệ cố ý giúp mình…”
“À? Tiểu Ngọc hài tử này đâu có tốt bụng như vậy, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lam-dai-dich/2246904/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.