Trong trí nhớ, sư phụ luôn thích đứng một mình ở nơi cao cao, sắc mặt không thay đổi phóng mắt nhìn về phương xa, cả ngày chẳng buồn nói câu nào. Vì thế, Nghiêm thúc thúc cũng đứng lặng yên bất động nhìn thẳng về bóng lưng của sư phụ. Mặt nạ trên mặt người dù dữ tợn như ma quỷ, thế nhưng ánh mắt người lại dịu dàng như làn nước.
Có người nói rằng, hết thảy… đều là một chữ “tình” của thế nhân.
Tống Ngọc Thanh không rõ, thích một người là cảm giác gì? Tình cảm của y với Nghiêm thúc thúc có được gọi là thích không?
“Dĩ nhiên là không.” Mỗi lần y hỏi như vậy, Nghiêm thúc thúc đều híp mắt cười vỗ vỗ đầu y rồi dịu dàng trả lời, “Đến khi ngươi thích một người, ngươi sẽ tâm tâm niệm niệm nhớ tới người đó, có thể vì người đó mà vứt bỏ tất cả, vì người đó mà quên đi tất cả… thậm chí vì người đó mà sẵn sàng hi sinh tính mạng.”
Đoạn đối thoại đó đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần nhưng Tống Ngọc Thanh vẫn chẳng thể nào giải thích nổi, người lạnh lùng tàn nhẫn như y liệu có thể vì một ai mà đến tính mạng cũng không cần?
Vấn đề này đã khiến y suy nghĩ rất nhiều lần, mãi cho đến một hôm, có một gương mặt hơi hơi mỉm cười đập vào tầm mắt.
Ánh mắt sáng trong như nước, nụ cười khanh khách dễ nghe.
Nghĩ tới đây, Tống Ngọc Thanh giật mình mở mắt tỉnh lại từ bóng tối vô biên vô hạn. Thân thể y vẫn đau dữ dội như trước. Y đưa mắt nhìn khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lam-dai-dich/143128/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.