Sáng hôm sau, Lục Thiết Âm lại cõng Tống Ngọc Thanh trên lưng tiếp tục hành trình. Hai người đi đường rừng rậm hẻo lánh mấy ngày nay, sau khi xác định không còn truy binh nữa, cả hai mới mua một chiếc xe ngựa đi về hướng tây.
Lục Thiết Âm nhung nhớ sư đệ nên vốn không muốn rời Lâm An, nhưng hắn cũng lo lắng cho Tống Ngọc Thanh một thân một mình, cứ do do dự dự, cuối cùng, hắn lựa chọn lên đường.
Tống Ngọc Thanh không thèm để ý đến những suy tư này của hắn. Dọc theo đường đi, y vẫn tùy ý sai khiến, vừa có gì không vừa ý là bắt đầu sử dụng độc châm dày vò Lục Thiết Âm.
Thời gian qua rất mau.
Một tháng đã trôi đi từ lúc nào không hay.
Tống Ngọc Thanh tính tình kiêu ngạo, chân phải vừa mới khỏi liền không chịu ngồi xe ngựa nữa. Y khăng khăng muốn tự mình đi bộ, Lục Thiết Âm không còn cách nào khác đành phải trèo đèo lội suối cùng.
Một ngày nọ, sắc trời đã tối, hai người đi đường một ngày vẫn không thể nào tìm được lối ra, đành chấp nhận tìm nơi ở tạm giữa vùng hoang vu. Lục Thiết Âm kinh nghiệm phong phú, chỉ một lát sau đã nhóm được lửa. Ngồi kề bên Tống Ngọc Thanh, hắn lại theo lệ thường bắt đầu lải nhải, “Tống giáo chủ, chúng ta đã đi được hơn một tháng rồi phải không?”
“Ừ.”
“Chẳng biết bao giờ mới tới tổng đàn Thiên Ma giáo?”
“Nhanh thôi.”
“Nội thương của ngươi đã sớm khỏi, vết thương ở chân cũng gần như bình thường, đợi đến khi ta và ngươi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lam-dai-dich/143121/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.