Tống Ngọc Thanh ngẩn cả người. Vì đang bị thương, hành động bất tiện nên y vốn không cách nào né tránh.
May mà Lục Thiết Âm tay nhanh mắt lẹ, chuyển người một cái, không chút do dự đứng chắn trước mặt y. Song song đó, hắn đưa tay lên đỡ, chủy thủ liền cắm phập vào cánh tay.
Hắc y nhân thấy tình thế không ổn, vội vã xoay người bỏ chạy.
Lục Thiết Âm không thèm đuổi theo kẻ kia, cũng chẳng xử lý miệng vết thương trên cánh tay mình. Hắn chỉ vội quay đầu hỏi một người, “Tống giáo chủ, ngươi không sao chứ?”
Tống Ngọc Thanh liếc nhìn vết máu trên cánh tay phải của hắn. Không hề cảm ơn, y còn cố ý lạnh giọng cười giễu cợt, “Đấy là kẻ vô tội ngươi nói sao? Hừ, đã thấy hối hận chưa? Đáng đời.”
Lục Thiết Âm cúi đầu suy nghĩ một hồi lại cảm thấy mình đúng thật là lỗ mãng. Hắn đành ngượng ngùng cười cười, thành thành thật thật nói lời xin lỗi. Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghiêm mặt, “Nhưng dù đối phương không phải là người tốt, Tống giáo chủ cũng không nên lạm sát như vậy. Ngươi giết gã đó là chuyện nhỏ, quan trọng là thân nhân bằng hữu của gã sẽ vì thế mà thương tâm khổ sở. Những chuyện này nên giao cho quan phủ mới là thỏa đáng…”
“Đồ lòng dạ yếu đuối.” Tống Ngọc Thanh nghe thế liền không chịu nổi, tiếng hừ lạnh cũng theo đó mà thoát ra. Y xoay đầu sang bên cạnh, không thèm để ý đến người kia nữa.
Lục Thiết Âm lại bị mất mặt một lần nữa. Hắn dù có thuộc loại dông dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lam-dai-dich/143118/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.