Chương trước
Chương sau
Mấy hôm rày mưa tầm tã, bầu trời chùng thấp xuống và những hàng phượng rụng lá xác xơ. Không hiểu có bão rớt đâu đấy hay là trời buồn dùm tôi? Tôi thi hỏng rồi các bạn ạ, thật ra bài làm của tôi cũng không đến nỗi kém, chỉ thiếu có hai điểm. Thoại đã đậu, cả Khoa và Tuấn nữa. Trong lớp tôi có năm mươi bạn nhưng nghe nói chỉ có hai mươi bạn thi vào đại học và chỉ đậu có ba Khoa đã mở một tiệc lớn để ăn mừng, tôi đến dự với một bó hồng trên tay cùng vui với Khoa. Thật ra, tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên tin thi hỏng đã không làm tôi buồn nữa mà trái lại, tôi cảm thấy như mình lớn hẳn lên. Mùa hè cuối cùng của cấp ba đã đi qua đời tôi bằng những bước chân phượng hồng êm ái, bằng những cánh hoa dầu lung linh kỷ niệm, bằng ánh mắt Thoại nồng nàn trao gửi thiết tha. Tôi đã trưởng thành, từ một con bé vô tâm, háo thắng và ích kỷ tôi đã thấy được những khuyết điểm của mình để dần dần sửa đổi cho được tốt đẹp hơn. Tôi đã thành công phần nào khi đã lâu không còn bị anh Trí nhắc nhở: "Ái Minh phải như thế này, Ái Minh phải như thế kia", ba cũng khen tôi đằm thắm hẳn ra, Thoại đã bỏ vẻ e dè và hoàn toàn tự nhiên trước tôi. Bây giờ thì chúng tôi rất thân nhau, nên tôi muốn tổ chức một buổi họp mặt thân mật tại nhà để mừng Thoại thi đậu đồng thời chia vui cùng anh Trí nhân dịp anh vừa được làm việc chính thức tại một nhà máy lọc dầu với tư cách chuyên viên. Trong những lần đi chơi với Thoại, tôi biết Thoại rất thích món chè đường xôi vò, tôi sẽ tự tay nấu món này cho Thoại ăn. Dù không ngon bằng người ta nhưng chắc Thoại sẽ sung sướng lắm khi được biết tôi muốn săn sóc anh theo cách của tôi, một điều mà từ trước đến nay chưa hề xảy ra. Nhưng không biết tổ chức đêm vui như thế nào cho độc đáo đây, phải nhờ anh Trí làm quân sư mới được May ghê, không ngờ những "tư tưởng lớn" đã gặp nhau, anh Trí cũng định tổ chức đêm thơ nhạc kỷ niệm ngày ra trường cùng các bạn anh tại phòng khách nhà tôi sau khi đã xin phép ba mẹ.
Hôm đó, anh Trí và các bạn anh sẽ giới thiệu một vài bài thơ do họ phổ nhạc hoặc hát những bài thơ phổ nhạc của các nhạc sĩ và thi sĩ nổi tiếng. Anh Trí bận lung tung nên nhờ Bích dượt cho tôi bài thơ "Mùa hè êm ả" của tôi do anh phổ nhạc để trình diễn trong đêm họp mặt ấy, nhưng rồi Bích cũng bận với ban nhạc của nó nên tôi mừng rỡ trốn luôn. Quả thật tôi chả thích hát giữa chốn đông người chút nào. À, tôi còn quên kể cho các bạn nghe, Trần Hổ bị trục xuất, trước khi đi, anh ta còn nhắn lại với dì Đào là tại tôi kênh kiệu quá nên anh ta chơi mẹ một vố cho hả tức. Dì Đào vừa kể lại vừa nguyền rủa, đồ trời đánh thánh vật, vậy tại sao nó chơi cả với bác Thống nó? Điều làm tôi sung sướng nhất là mẹ đã quay quan niệm sống của mẹ một góc 180 độ. Mẹ không bảo tôi đi bán hàng nữa, mà khuyên tôi gắng học lại để sang năm thi, cũng như mẹ rất quí Bích và Thoại. Mẹ thường nói với ba "Tiền bạc khiến em mù quáng nên đôi lúc đã làm cho anh và các con buồn".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.