Trải qua giấc ngủ ngọt ngào, Chu Tước đứng dậy duỗi thân một cái.Cổ xoay sang trái, lại xoay sang bên phải, chầm chậm mở mắt, trí nhớ về buổi tối hôm qua ùn ùn kéo đến.Hai người kia đâu?Trong hang trống rỗng, chỉ thấy trên đống lửa còn làn khói mờ mờ bốc lên.Nhìn thấy đống lửa, lại nghĩ đến con thỏ nướng chín vàng, bụng dạ lại thi nhau lên tiếng.A? Đều đi rồi sao? Thật quá đáng, không chừa cho nàng một miếng thịt thì thôi, còn đi mà không chào. Từ biệt một tiếng cũng chết người à? Dù sao bèo nước gặp nhau cũng tính là quen biết. Thật quá đáng!Tâm tình uể oải đứng trước cửa động ngó nghiêng một chút. Nàng nheo mắt lại, quả thực không thể tin đươc, sao lại thế này?Tựa như về lại âm phủ, hai bên bờ sông đích thực phủ đầy hoa châu sa mềm mại, cả một mảng lớn trải dài, như dòng nham thạch chảy tràn, phản chiếu ánh sáng chói mắt nhưng lại toát lên vẻ lẳng lơ quyến rũ.Mà nơi này, rõ ràng không phải âm phủ, âm phủ chỉ có những bụi cây tối tăm, làm sao thấy được thấp thoáng bóng dáng của những tán dương xỉ sáng rực dưới ánh mặt trời.Nhưng mà đám hoa màu đỏ mị hoặc chúng sinh kia rõ ràng là ngay trước mắt, giống như một tấm thảm nhuộm máu, hoa sinh không lá, lá sinh không hoa, cùng nhớ nhung cùng luyến tiếc cùng vĩnh viễn mất nhau, chính là hoa mạn châu sa không phải sao? ( phải hoa Bỉ ngạn không các nàng).Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?Chỉ là buổi sáng sau cơn mưa, thời gian lại có vẻ sai, giống như đã qua giờ ngọ, sao nơi thâm cốc lại biến thành như vây?Chu Tước suy nghĩ mãi mà không thể giải thích được, nàng sinh sống ở âm phủ đã nhiều năm, hiếm khi không nhớ được thời gian, hôm nay thấy được rõ ràng là màu đỏ của hoa châu sa, không khỏi vui vẻ trong lòng, giống như lại được về âm phủ, kỳ thật nàng từ âm phủ đến dương gian chính xác chỉ mới vài ngày. Nhanh như vậy đã muốn về sao?Chính là giống nhau mà thôi, hoa mạn châu sa chỉ mọc trên đường xuống hoàng tuyền, làm cho hồn ma quên hết sầu khổ trên thế gian, hướng về địa phủ rồi tiếp tục luân hồi, là loài hoa chỉ có ở âm phủ.Mà loài hoa này, lại không ngửi thấy hương thơm.Cảm thấy lòng phơi phới, Chu Tước hưng phấn nhảy xuống, xoay người qua lại hái một mớ hoa đỏ ôm trước ngực.Bởi vì ở âm phủ rất lâu, nàng đã xem nơi đó như nhà mình, bây giờ đột nhiên phải sống ở nhân gian, thực sự không thích ứng được. Bất quá là vì nhiệm vụ, không thích ứng cũng phải chịu đựng mà vượt qua. Bây giờ thấy được loại hoa giống ở dưới âm phủ, tình cảm nhớ nhà cũng sinh ra.Không lâu sau lại có niềm vui hiện ra trước mắt.Do đêm qua mưa to gió lớn, nên trái cây rơi rụng đầy trên mặt đất. Ai, thì ra cái ăn cách không bao xa, tội nghiệp cho bản thân tối hôm qua còn ôm bụng đóiNàng nhanh nhẹn đem trái cây nhặt lên, cũng không ngài bẩn, dùng ống tay áo chùi qua một lần liền há to miệng mà cắn một miếng.Ngọt! Thật là ngọt quá đi!Ăn liền một mạch đên khi no căng mới dừng lại, cảm giác thỏa mãn đúng là không gì có thể sánh bằng.Sau khi ăn no rồi, Chu Tước sờ sờ cái bụng tròn vo, vừa lòng cười cười. Cầm lên một bó hoa không biết tên vừa mới hái, nhấc chân xuất phát.Di chuyến một lát, cũng không tìm được lối ra, lại bắt đầu hết đường xoay xở — chỉ có thể đi bộ, mà cái sơn đạo này dường như lại vô hạn, đi như thế nào mới ra được a?Đang nghĩ ngợi, không biết dùng cách gì để khỏi đi bộ, trước mắt liền hiện ra hai con tuấn mã cao lớn.Hôm nay thật sự là may mắn quá đi, hay là do ta vui vẻ quá mà nhìn lầm? Chu Tước không thể tin được, đẩy cành là trước mắt ra, đúng là hai con ngựa cao to, một màu nâu đỏ thẫm, một màu trắng, hai con một trái một phải đang nhởn nhơ nhai cỏ.Kích động tiến lên, ôm lấy đầu ngựa: “Mã nhi, mã nhi, các ngươi như thế nào lại lọt vào tay ta a? Có phải biết ta đi đường vất vả, muốn đến đón ta phải không? Sao trên đời lại có ngựa ngoan như vậy, ta rất vui nha, không cần tới hai ngươi chờ ta, bất quá nếu hai ngươi muốn, ta cũng không thể nhẫn tâm phụ bạc tấm lòng các ngươi nha.”“Cô nương……”Chu Tước ngạc nhiên nhìn con ngưa:”Lợi hại quá, các ngươi có thể nói chuyện a! Ta chỉ gặp ngựa biết nói ở âm phủ, không nghĩ dương gian cũng có. Đúng là thiên hạ to lớn, không gì không có.”“…. Cô nương …. Nhìn qua …. Bên này ….”Sao thanh âm hữu khí vô lực nghe quen quen, không phải con ngựa đang nói chuyện sao? Chu Tước nghi ngờ di chuyển ngó nghiêng bốn phía, rốt cuộc nhìn thấy dưới tàng cây hai người đang nằm ngổn ngang trên mặt đất.Chu Tước chậm rãi đi qua, chỉ thấy hộ vệ A Lai khóe miệng chảy máu, giống như hôn mê đã lâu, mà bạch y công tử đầu dựa vào rễ cây, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt lóe sáng tối qua mà giờ phút này đang khép hờ suy yếu.Ngươi cũng có ngày hôm nay! Chu Tước trong lòng thích thú, nhưng không thay đổi nét mặt: “Công tử, ngươi tại sao … lại thảm hại như vậy?”Nàng cho tới giờ cũng không hiện tỏ thái độ vui buồn, nhưng sao có thể thoát khỏi ánh mắt tinh tường của bạch y nam tử? Hắn thấy Chu Tước sắc mặt đắc ý, giọng lại mỉa mai, cũng không để ý, còn cười ảm đạm: “Việc này … Nói ra cũng dài, thiết nghĩ ….. cô nương …. cũng không muốn nghe.”Chu Tước lắc lắc đầu: “Không, ta không giống ngươi, chút nữa có thể ngươi phải đi chầu Diêm vương rồi, mà ta thì thời gian rất nhiều, cũng không ngại nghe ngươi nói chuyện một chút đâu.”Công tử cố gắng hít thở một hơi rồi nói: “À, ta đây là, là … Nói ngắn gọn, ta …. với, với A Lai bị, … bị rắn cắn.”Hắn vốn đang cố gắng chống đỡ, nói xong câu đó, sắc mặt so với trước lại trắng hơn vài phần, giống như trong nháy mắt máu đều bị rút đi hết.Chu Tước đã sớm thấy được nét mặt không chút huyết sắc nào của hắn, nhưng nàng cũng theo thói quen không để ý, chỉ chú ý nghe âm thanh yếu ớt từ giọng nói của công tử, âm thanh kia thật sự rất yếu, như một làn gió hư vô mờ ảo, thổi qua không để lại dấu vết, thật sự là nghe không rõ. Vất vả đoán tới đoán lui, mới hiểu được ý tứ của câu nói kia, nhìn chăm chú trên người hắn, rốt cuộc phát hiện trên mu bàn tay trái của hắn có một dấu răng, xung quanh vết cắn đã hiện lên màu đen, xem ra hai người bọn họ đã trúng kịch độc.“Thì ra là như thế!” Chu Tước gật gật đầu, khinh bỉ nói: “Hai người các ngươi trốn đi, cuối cùng lại bị độc xà cắn cho thành như vậy.” Nghĩ một lúc, lại không kìm lòng được cảm thán: “Tục ngữ có câu thế này: Ác giả ác báo, thiện giả thiện lai, không phải không báo, chỉ chưa tới lúc. Câu nói này đúng là để nói các ngươi nha!”Chu Tước đắc ý ngửa đầu lên trời cười to vài tiếng rồi mới nói tiếp: “Hiện tại ngươi biết sai rồi chứ, ai kêu các ngươi tối hôm qua không đem thịt chia cho ta. Ngươi có biết ôm bụng đói ngủ khó chịu đến mức nào không? Ngươi đương nhiên không biết, ngươi có hộ vệ chiếu cố, ta cái gì cũng không có.” Diêm vương cái gì cũng không cho nàng, chỉ lưu lại một miếng ngọc vỡ, lại làm cho nàng xuất hiện ở nơi rừng núi haong vu ở dương gian. Ngay cả nhiệm vụ giao cho nàng cũng không nói, còn nói chỉ cần đem miếng ngọc vỡ đến Trường An, tất cả mọi chuyện đều sáng tỏ. Nàng vốn nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, ai ngờ đi suốt 5 ngày, cũng chưa ra khỏi nơi này, nói chi đến thành Trường An.Thật sự đường xá quá xa xôi, ngước mắt nhìn trời, không thấy Trường An. Nếu không có phương tiện di chuyển, đời này đừng hòng mơ đến thành Trường An. Chẳng qua, phương tiện đã có, Trường An còn có thể xa được sao?“Khụ …” thấp giọng ho khan vài tiếng, tâm tình Chu Tước cực kỳ tốt, giọng điệu cũng ôn nhu hơn hẳn: “A, công tử vừa rồi gọi ta chẳng lẽ có chuyện gì muốn giao phó?” Trước khi chết, chẳng phải là trăn trối hoặc là giao cái gì tín vật, làm cho hắn an tâm đi xuống hoàng tuyền sao? Nếu tiện đường, thật ra cũng không quá phiền. Nếu không tiện đường, hắn liền mơ đi, nàng muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút để quay về âm phủ làm Chu Tước la sát của nàng, dựa vào cái gì mà yêu cầu người không liên quan gì làm một lão bà bà? ( chắc ý chị là anh nhờ chị làm khiến chị mất thời gian ở trên dương gian, bị lão hóa )“Ta muốn nói …” thanh âm của bạch y công tử ngày càng mỏng manh, Chu Tước đem lỗ tai dán vào miệng hắn mới nghe được ba phần. “Ngươi có vẻ thích hai con ngựa của ta.”Chu Tước lập tức nhảy lên, đi đi lại lại xung quanh công tử một vòng: “Ngươi có ý gì? Muốn nói hai con ngựa của ngươi bị ta trộm hả? Được rồi, chờ đến lúc các ngươi tắc thở, hai con ngựa này sẽ thành vật vô chủ, ta có thể mang đi được rồi.” Lúc đầu ngữ khí mang vài phần tức giận, càng nói càng hăng, nói mãi một lúc, nàng mới cảm thấy không cần phải giận dữ, chỉ cần chờ một lúc, hai con ngựa này sẽ là của nàng, đến khi đó thoát được khỏi chỗ này, nàng còn có thể đem một con bán đi, như vậy có thể có lộ phí đến Trường An rồi.Càng nghĩ càng cao hứng, không tự chủ được chân tay, vỗ vỗ vào ngực bạch y công tử, vốn định nói: “Ngươi an tâm nằm dưới đất đi.”Ai ngờ, thời điểm nàng đụng vào ngực bạch y công tử, một luồng bạch quang bắn ra đẩy nàng văng ra, bị té bầm dập cả người.Sao lại thế này?Nàng xoa xoa chỗ đau trên người, trong đầu lại lóe sángTrước khi đi, diêm vương từng nói với nàng: “Ngươi tới nhân gian rồi, sẽ gặp được một người hữu duyên.”Nàng còn nhớ đã hỏi: “Người có duyên với ta? là ai? Nam hay nữ, có tuấn tú hay xinh đẹp không?”Diêm vương liếc mắt nhìn nàng: “Không biết”Nàng khinh bỉ: “Không biết còn đòi làm diêm vương !”Diêm vương tức giận đến nỗi trừng mắt: “Chẳng lẽ bổn vương phải biết chuyện này mới có thể làm diêm vương hả?”Nàng vội vã vuốt đuôi: “Đừng tức giận, là ta nói sai nha. Ta nhất định hoàn thành tốt nhiệm vụ, nhưng vì có thể hoàn thành xuất sắc, ngươi cũng phải cho ta biết vài tin tức xấu phải không a?”Diêm vương tức giận đáp: “Cái khác không biết, bổn vương chỉ biết khi ngươi đụng vào ngực người đó, sẽ có một đạo bạch quang bắn ra.”Lúc ấy nàng còn nghĩ, đúng là biến thái, như thế nào cũng phải đụng vào ngực người đó sao? Nếu đối phương là nữ, còn không nghĩ ta bị đồng tính luyến ái hả?Nàng vốn nghĩ tìm kiếm người hữu duyên kia cần không ít thời gian, dương gian nhiều người như vậy, không nghĩ là ngay trước mắt. Vận khí của nàng thật tốt quá, giúp nàng tìm được quá dễ dàng.Chu Tước xoa chỗ vừa ngã đau, bạch y công tử cùng A Lai hai người đã ngất đi, xem ra cũng sắp chết rồi.Dưới tình huống như vậy, Chu Tước cũng không biết mình có vận khí tốt hay xấu nữa. Vốn nàng có thể chờ hắn chết, sau đó đem ngựa đi, chẳng là Diêm vương đã nói qua, một khi người hữu duyên chết đi, nàng cũng phải theo hồn mà về âm phủ. Bạch y công tử lại là người đó, nói cách khác, chỉ cần hai người bọn họ chết trước mặt nàng, như vậy nàng phải chôn cùng.Nàng im lặng ngước đầu nhìn trời rồi lại cúi xuống đất: “Diêm vương chết tiệt, diêm vương thối tha, ngươi định ra quy củ ngu ngốc! Hại ta phải làm thánh mẫu, chờ ta trở về, sẽ không để ngươi được sống yên ổn đâu!”Cúi đầu nhìn về phía hai người nằm sóng xoài trên mặt đật, trong lòng buồn rầu không dứt.Nàng cũng không phải thầy thuốc, làm sao cứu được người trúng độc xà?Nhìn xung quanh lại thấy bó hoa đỏ nàng mới đặt trên lưng ngựa, tâm tư khẽ động.Có lẽ, chúng nó chính là Hắc tinh của xà độc “Linh đan diệu dược”Không thể chậm trễ, Chu Tước lê lết tới chỗ mấy con ngựa đem đám hoa đỏ lại, nghiền nát một đóa hoa. Nếu nàng đoán không sai, giống mạn châu hoa vậy thì hoa này cũng sẽ là giải dược. Nếu đoán sai, mọi người đành phải cùng nhau xuống hoàng tuyền một chuyến.Hoa hồng vừa đưa đến miệng bạch y công tử, nàng lại lầm bầm: “Nhân loại là giống vong ân phụ nghĩa, ta cứu hắn, hắn lại không chịu dẫn ta đi thì phải làm sao bây giờ? Ta không có ngựa, sao có thể ra khỏi nơi quỷ quái này.” Nghĩ vậy, nàng cúi người xuống tai hắn la to: “Ngươi tỉnh, tỉnh, tỉnh nhanh lên, ta với người làm khế giao ước … Ngươi phải dẫn ta ra khỏi nơi này, có nghe không, ngươi phải ký vào điều khoản này ta mới cứu ngươi, ngươi không muốn sống sao? Tỉnh, tỉnh …. tỉnh ….”. Một bên nằm yên, một bên la to, hắn vẫn giống như người chết không nhúc nhích.Không được rồi, vết thương ngày càng đau, như vậy không được, không đợi được hắn đồng ý ba điều kiện của ta, chính mình đã chết vì đau. Vẫn là cứu người trước nói sau, giống người Hắc cũng không xấu xa lắm, có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi.Một mặt đem hoa hồng đưa đến miệng bọn họ, một mặt nói: “Ta chính là ân nhân cứu mạng các ngươi, ân nhân lớn hơn trời, hai ngươi không được khi dễ ta. Nếu như …. hay là ta cứ ăn trộm ngựa trước .”Cho ăn xong, nàng quỳ xuống đất, chắp tay chữ thập, cầu cho mình không sai. Không thể hoàn thành nhiệm vụ, nàng cũng không muốn chôn cùng đâu a! Đợi khoảng nửa ngày, bạch y công tử từ từ tỉnh dậy, hộ vệ A Lai thì vẫn mê man, nhưng sắc mặt đã tốt hơn trước nhiều.Hoa hồng kia quả nhiên lợi hại, Chu Tước thấy hơi yên tâm.“Kỳ quái, tại sao hắn bất tỉnh sau mà lại tỉnh lại trước?” Chu Tước yên lặng nhìn mặt hắn, lại cầm lá cây hứng nước cho hắn uống.Vừa mới nãy, phát hiện ra cách đó không xa có một dòng suối nhỏ. Nhân lúc công tử và A Lai chưa tỉnh, nàng đi ra đó múc một ít nước.Công tử tỉnh lại, được uống nước chứa trong lá cây từ tay Chu Tước, miệng cũng mấp máy.“Cô nương cứu ta?” thanh âm vẫn còn suy yếu.Chu Tước đắc ý cười rộ: “Khách khí, khách khí ! Ta biết ngươi muốn cám ơn ta, cám ơn ta cũng không từ chối, nhưng các ngươi muốn ra khỏi khu rừng này, cũng nên đưa ta theo. Coi như là báo đáp ân nhân cứu mạng.”Công tử hạ mi mắt, nhíu lại: “Nếu muốn đi, vừa rồi tại sao không để chúng ta chết, hai con ngựa không phải thuộc về ngươi sao? Đến lúc đó, ngươi muốn làm sao thì làm, cần gì phải cứu chúng ta?”Ta cứu ngươi có phải sai rồi không? Chu Tước căm hân nghĩ trong bụng.“Công tử, ta đã nói với ngươi rồi, con người ta rất lương thiện, sẽ không thấy chết mà không cứu.”Công tử mở mắt ra, ánh mắt đã trong sáng hơn trước, không biết tại sao, ánh mắt của hắn như thế lại làm cho nàng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.“Sao, như thế nào, công tử không tin ta? ” Ánh mắt của hắn lạnh như băng, cho nên Chu Tước nói chuyện đã có chút run rẩy.“Không tin” công tử bình tĩnh nói.Chu Tước: “…..” Đại ca à, ngươi sống trong tình cảnh nguy hiểm đến thế nào mà không thể tin người như vậy a! Tuy nàng cứu bọn họ không phải do lòng tốt, nhưng dù gì cũng là cứu người không phải sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]