Lục Yên Đinh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lúc cậu tỉnh lại, phát hiện xung quanh đều là màu sắc xám đen, cậu nằm trên một tấm đệm mềm mại trên một chiếc giường lớn, sau gáy được quấn băng vải.
Cậu cảm thấy đầu óc có chút không tỉnh táo, cực kỳ mông lung, trước mắt mơ hồ đều biến thành màu đen, nhìn đồ đạc cũng không được quá rõ ràng.
Cổ họng hơi khô ngứa, cậu lao lực mà ho khan vài tiếng, bên ngoài có mấy bóng người trùng lên nhau từ khe cửa lộ vào, một cái bóng khẽ giật mình, sau đó một lát, là Tiểu Triệu bước vào: “Anh Lục, anh đã tỉnh rồi sao?”
Lục Yên Đinh cổ họng rất khàn: “Ừ, vừa tỉnh thôi.”
Tiểu Triệu tiến tới, cô ấy đi được nửa đường, phía sau lại có người đưa đến một cốc nước, Lục Yên Đinh nheo mắt lại, tựa hồ thấy được Khúc Như Bình, nhưng nhìn có vẻ lại không phải thật lắm.
Tiểu Triệu ngồi ở mép giường, đưa nước cho cậu. Lục Yên Đinh nhận lấy cốc nước, uống một hơi hết sạch, lúc này mới chậm lại, vẫn có chút khàn khàn hỏi: “Tôi làm sao vậy?”
Tiểu Triệu nói: “Anh mới vừa ngất ở trên xe, tuy rằng lúc đó đã xem không có vấn đề gì, thế nhưng tuyến thể giống như là bị thương tổn, thầy Khúc đã mời bác sỹ tư của anh ấy qua khám cho anh, băng bó đơn giản một chút, để anh nghỉ ngơi thật tốt.”
Có chút do dự, Tiểu Triệu nói tiếp: “Bác sĩ còn nói tin tức tố của anh hiện tại không ổn định, tốt nhất không nên đổi đến địa điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-khoi-nhu-cat/615368/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.