Lục Yên Đinh cũng không có đoàn đội cụ thể của riêng mình.
Cậu vẫn là một nghệ sỹ nhỏ, đối đãi gì cũng là nửa vời. Hiện tại ánh mắt cậu hướng về trời xanh biển rộng kia, tâm lý chỉ có loại thất vọng mất mác không nói ra được.
Trạng thái quay cả ngày hôm nay của cậu không tốt lắm, mặc dù đã rất nỗ lực đi theo nhịp tiết tấu, thế nhưng cậu vẫn như cũ cảm thấy được khả năng che giấu nỗi buồn của chính mình không được tốt.
Cậu là kiểu người có trí nhớ tốt, nhất là trong những chuyện buồn thì lại càng nhớ lâu. Tối hôm qua phải đến sau nửa đêm cậu mới ngủ được, còn ngủ không được sâu, nghe thấy được tiếng gió bên ngoài, cũng mơ hồ thấy được nước biển dâng lên cuộn sóng, cái cảm giác này cũng không tốt đẹp lắm, ác ý trên mạng thường xuất hiện chớp nhoáng trong đầu cậu, rồi cứ như thế dần dà mất đi ý thức, sau khi tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua.
Cậu mặc quần bơi màu đen, mang kính râm che lại quầng mắt đen của chính mình, đầu rũ xuống, phờ phạc đứng trên bờ cát, cậu cũng không biết được hôm nay làm sao mà vẫn quay được, hiện tại đúng lúc thấy người quay phim điều chỉnh camera, cậu mới có thể biểu lộ ra tình trạng của chính mình kỳ thực không tốt.
Lục Yên Đinh nhìn thấy ở phía xa có mấy người đang nô đùa dưới biển, Nam Mộng Nhất, Sở Nghiêm Thư, Quan Nguyệt, Lâm Khách, còn có Khúc Như Bình. Mấy người này, bọn họ đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-khoi-nhu-cat/259913/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.