Đêm ấy Nhan Khai Thần tìm thấy ngôi nhà mới nằm ở cách xa khu nội thành của Tiết Vân Tần. Cửa khép hờ, hai vòng khuyên đồng giống như ông cụ già cỗi và rệu rã, không biết trải qua bao nhiêu sương gió, nay đã han gỉ, loang lổ đến thảmhại. Nàng khẽ đẩy cửa, tiếng cửa kêu kèn kẹt như một tiếng thở dài, chậm chạp nhích dần thân hình cũ kĩ, tàn tạ. Khoảng sân không lớn lắm, máinhà được lợp bằng ngói xanh bình dân, viền mái hiên được tô điểm bằngnói đen, nhiều chỗ đã thủng lỗ chỗ, cỏ dại vươn mình chui ra từ nhữngkhe hở. Một nơi sơ sài nhường này lại là cứ điểm liên lạc thường ngàycủa tổ chức đặc công phân đội Vũ Hán.
Nhan Khai Thần đi qua sân,nhìn thấy hành lang dài hun hút nằm phía sau, ở giữa có một ngôi đìnhhóng mát nho nhỏ. Nhìn ra xa thấy một người đàn ông đang ngồi bên đìnhcâu cá, dường như anh ta đang rất say sưa với thú vui tao nhã này. Uytoàn thân ướt như chuột lột nhưng anh ta vẫn ngồi vững vàng tựa bànthạch, cơ hồ không hề có ý định đứng dậy. Biết rõ phía sau xuất hiệnkhách không mời nhưng ánh mắt anh ta vẫn không hề rời khỏi hồ cá. Nếulúc này trong tay nàng có thêm kkhẩu súng, liệu anh ta có thể điềm nhiên ngồi câu thế kia không? Nhan Khai Thần không muốn đặt giả thiết, nàngchọn chỗ khô ráo duy nhất trong đình, cầm ly rượu trên chiếc bàn đá lênvà uống cạn. Cơn kích động bị chất cồn đốt cháy liên tục đập vào thầnkinh nàng, nàng miễn cưỡng lấy tay chống vào má
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-hoa-nhu-suong-lai-nhu-gio/2514876/quyen-2-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.