Huynh nói này Tiểu Thạch, lần sau mấy thằng nhóc kia có giả bộ tội nghiệp nhờ vả thì cứ nhắm mắt làm ngơ đi, còn không thì dứt khoát đấm một phát vào mặt bọn nó để khỏi lằng nhằng nữa.
Đại Thạch vừa nói vừa nhón chân treo cái đèn lồng lên cao. Từ ngày hai người xưng huynh gọi đệ, do Nguyễn Vân bảo rằng mình không có tên nên thằng nhóc Đại Thạch này tự động gọi cô là Tiểu Thạch luôn. Vị đại ca hờ này cho rằng như thế mối quan hệ giữa hai người sẽ càng trở nên thân thiết hơn. Nguyễn Vân cũng chả buồn phản đối, vì thế sau này dần dà “Tiểu Thạch” đã được thay thế cho cái tên “đứa câm” lúc trước, nghe qua cũng không đến nỗi tệ.
Nguyễn Vân nghe mấy đề nghị đầy “thông thái” này cũng chỉ mỉm cười không nói, mặc cho Đại Thạch vò đầu bứt tai cằn nhằn một mình.
- Đệ cũng thật là … mềm lòng thế này có ngày sẽ bị chúng nó trèo cả lên đầu. Còn không thì sau này thấy bóng dáng bọn nó thì cứ lỉnh đi luôn đi, đúng là một bọn …
Hai người sóng vai bước đi trong đêm tối mờ mịt, ánh sáng phát ra từ cây đèn trên tay Đại Thạch tạo nên hai cái bóng run rẩy trên nền đất, thỉnh thoảng có làn gió đêm thổi qua mang theo mùi lá mục gay mũi. Mấy lời càm ràm của Đại Thạch bỗng bị cắt ngang bởi một tiếng động kỳ lạ, nghe như tiếng đồ vật bị ngã đổ. Hai người giật mình nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng im lặng lắng nghe. Một hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-hinh-voi-bong/109651/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.