"Cậu quá đáng rồi đó" Phương Hoa mắng lớn, vội vàng đi ra khỏi lớp, cô muốn đi tìm Khả My để an ủi cậu ấy.
Nhất định là cậu ấy đang trốn ở nơi nào đó rồi khóc, Phương Hoa đi trên hành lang dài, cô nhìn ra ngoài sân trước, xác định không có ai. Phương Hoa chạy về phía sân sau của trường, đến một góc vắng, Phương Hoa nghe tiếng khóc thúc thích.
Phương Hoa còn chưa kịp vui mừng, nụ cười còn đang dỡ, nhìn thấy Trần Nghĩa đang ôm Lâm Khả My an ủi. Vừa ôm vừa vỗ về lưng nhỏ, Lâm Khả My thì vùi vào lòng Trần Nghĩa khóc lớn.
Sự an ủi của Phương Hoa có lẽ là dư thừa, khoảnh khắc nhìn Trần Nghĩa vỗ về Lâm Khả My, giống như vật gì đó rạch vào trái tim mỏng manh non dại của Phương Hoa. Một cảm giác ghen tuông không mong muốn đầu đời, khiến cho gương mặt cô trở nên nhăn nhó, bàn tay thắt chặt lại thành quả đấm.
Phương Hoa nhanh vội lùi bước, có lẽ sự xuất hiện của cô ngay lúc này là dư thừa, Phương Hoa quay trở lại lớp học.
Ái Nhi và Tiểu Linh nhanh chóng hỏi "Sao rồi? Khả My đâu?"
Phương Hoa cười nhanh "Trần Nghĩa an ủi cậu ấy rồi."
Tiểu Linh và Ái Nhi mới an tâm thở phào, Phương Hoa trở về chỗ, Phương Hoa không rõ, chỉ là lúc này Phương Hoa cảm thấy một cảm giác mất mát.
Thiếu nữ tuổi yêu, lần đầu cảm thấy đau lòng, trái tim bị rạch một vết nức, chỉ là nhìn thấy cậu ấy và người khác một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945447/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.