Bước chân Phương Hoa dừng lại, một câu hỏi được cô đặt ra.
Vì sao anh ta lại biết cô vừa ra tù?
Phương Hoa quay đầu bước nhanh đến căn phòng số 46 muốn gặp bác sĩ hỏi rõ, nhìn vào bên trong phòng bóng dáng bác sĩ đứng trước giường bệnh của mẹ cô, nhìn ra cửa sổ lớn nghe điện thoại. Phương Hoa nâng lên bàn tay, chạm lên chốt cửa mở ra, nhưng có vẻ như bác sĩ chỉ chú ý vào cuộc điện thoại nên không nghe thấy âm thanh mở cửa, cửa mở ra, Phương Hoa nghe thấy giọng nói của bác sĩ.
"Cô ấy vừa rời đi."
Cô ấy? Vừa rời đi? Lời này có thể nào là đang ám chỉ cô không?
Phương Hoa bất giác không muốn gọi bác sĩ nữa, cô muốn nghe thêm cuộc hội thoại này đang nói về cái gì.
"Cô ấy đến một mình, giống như cậu nói cô ấy muốn đưa bà Phương đi."
Nghe đến đây, Phương Hoa có thể chắc chắn rằng đang nói về mình.
"Tất nhiên là không thể để cô ấy đưa đi rồi, đây cũng là bệnh nhân đấy... Cậu nói gì cơ?... Haha thôi nào Trịnh thiếu của tôi, tôi là một bác sĩ rất có tâm với nghề đấy."
Phương Hoa chấn động, mắt mở to nhìn vị bác sĩ kia, anh ta vừa nhắc Trịnh thiếu, bước chân Phương Hoa đã lùi lại. Nhanh chóng xoay người rời đi, cô bước đi lại giống như bị ma đuổi, đi nhanh ra khỏi viện tâm thần bắt xe trở về nhà. Ngồi vào xe, lập tức thở dốc vì đi nhanh, bắt đầu cảm thấy căn thẳng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945377/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.